Rate this post

Một cuốn sách với hai tuyến truyện song song không mới, xong ở cuốn sách này mình lại khá thích cách kể ấy. Vẫn là hai tuyến truyện song song nhưng một được kể bằng chữ nghĩa thông thường, một được kể hoàn toàn bằng tranh. Không phải như truyện tranh có lời thoại đâu, các bức tranh  này chỉ diễn tả hành động xong nhìn vào mọi người vẫn hiểu, thậm chí là tự thêm thắt câu từ vào để kể lên thành lời ấy. Mình sẵn sàng cho 0,5* về cách kể độc đáo này.

Đồi gai được gắn mác là một cuốn tiểu thuyết Gothic xong…. Nó không gothic đâu. Tiếng thình thình cửa hàng đêm là của “nó” – một con người bằng xương bằng thịt gây ra chứ không phải ma quỷ gì hết. Có chăng gothic chút xíu về cuộc gặp gỡ của hai bé gái thôi.

doi gai Đồi Gai – Pam Smy

Marry là một cô bé sống tại cô nhi viện Đồi gai những năm 1982 – khi cô nhi viện này vẫn còn hoạt động. Cô là một người sống nội tâm, cực kì ít nói thậm chí đến mức “câm có chọn lọc”. Thay vào đó cô bé rất khéo tay, cô tự tay đan,tự  nặn ra gia đình búp bê của riêng mình, cô yêu thích sách vở đặc biệt là Khu vườn bí mật. Cô sợ “nó” một cô bé mà được miêu tả: “Tóc mình dài và mượt. Tóc nó bồng bềnh và xoăn tự nhiên. Mắt mình nhỏ, bên dưới có quầng thâm. Mắt nó to, tròn, long lanh. Mình hay cau mày. Nó trông chẳng khác gì một con búp bê má phớt hồng.” và quan trọng, Marry bị cô lập còn “nó” là nguyên nhân. Tất cả những đứa con gái khác trong cô nhi viện coi “nó” như chị đại, làm theo những trò “nó” bày ra để trêu trọc Marry. Những tưởng hai cô bé này không có điểm chung? Không, chúng có điểm chung. Nếu như Marry không có ai nhận nuôi bởi cô bé không biết cách giao tiếp thì “nó” ( không có tên cụ thể ) lại được nhận nuôi nhiều lần rồi lại bị trả lại. Đến cuối cùng, cả hai đều là những đứa bé cuối cùng tại cô nhi viện Đồi gai chưa tìm được một gia đình mới.

Elly có vẻ khác Marry, cô có gia đình. Gia đình cô mới chuyển đến thành phố này năm 2017, ngôi nhà của gia đình cô quay lưng lại cô nhi viện Đồi gai giờ đã ngừng hoạt động, sập sệ và chi chít bảng cấm vào. Mặc dù có gia đình xong phần lớn thời gian Elly lại ở một mình, mẹ cô không có mặt, cha lại liên tục đi công tác, đến bữa tối của mình cô cũng phải tự lo liệu. Cô bé thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của một bạn nữnào đó bước ra từ cô nhi viện, vì tò mò, cô đuổi theo và tình cờ phát hiện ra bí mật chôn dấu nơi vẻ hoang tàn của nơi này.

“Tất cả những gì mình từng khao khát chỉ là một người bạn.”

Câu nói này là của Marry xong mình thấy nó đúng với tất cả những cô cậu bé trong truyện. Marry khao khát có bạn, cô hết lần này đến lần khác tha thứ cho kẻ bắt nạt mình vì những tưởng bọn chúng đã thay đổi, chúng thật sự muốn làm bạn với mình. Đáp trả sự mở lòng của cô là hàng loạt những trò quấy phá khác khiến Marry, ban ngày thì khổ sở vì bị đổ tương cà, vì mất vở bài tập, vì bị thầy cô mắng oan. Ban đêm lại không ngủ được vì nhưng tiếng cào cửa, đập cửa khiến mắt cô bé luôn thâm quầng, sâu trũng. Đọc đến đây chắc hẳn có bạn sẽ hỏi: Vậy người lớn đâu? Các cô giáo đâu? Câu trả lời là họ nhận ra chứ, họ có nhìn thấy chứ, nhưng họ bỏ qua: “Em biết chứ Kathleen, đó là lỗi của chính nó thôi. Trước tiên là cái vụ câm chọn lọc – đấy là nếu Marry mắc chứng đó thật và con bé không chỉ đơn giản là chẳng chịu mở miệng – riêng vụ đó thôi đã khiến nó kì quặc trong mắt mọi người rồi. Không những thế, con bé còn dành hết thời gian để tạo ra đám búp bê khỉ gió kia. Vụ đó làm em rợn tóc gáy. Nó còn chẳng thèm cố gắng để hòa nhập nữa.” Marry từng coi Đồi gai là gia đình của mình, nhưng nhiều lần cô tự hỏi có thật là như thế không? 

Tại sao không ai hiểu cô bé, cũng không ai cố gắng để hiểu?Cuối cùng khi Đồi gai bị đóng cửa, thay vì cam chịu số phận đã an bài, cô lại chọn ở Đồi gai vì với cô, đây mãi mãi là nhà, cô muốn trở thành một phần của nó.

Quay trở lại với Elly, mặc dù không được dùng chữ nghĩa để miêu tả nhưng người đọc vẫn có thể hình dung ra một cô bé tự lập sớm, biết quan tâm mọi người và cũng rất khéo tay xong cũng rất cô độc.

Hai cô bé, hai người tưởng chừng khác xuất thân, khác thời kì nhưng lại vô tình đồng điệu với nhau. Sau cùng, không ai phải đơn độc cả.

Đoạn kết, nếu đọc sách, mình mong bạn hãy đừng dùng con mắt của người lớn để phán xét sự việc. Chúng ta là người trưởng thành, có thể nhìn ra con đường sẽ mở ra nhưng với những cô cậu bé 10 tuổi, mà cũng có thể là 12-13 không thể nào nhìn ra được, nhất là khi đã bị cô lập quá lâu. Vậy, theo bạn, cái kết là có hậu hay không?

Chủ đề trong Đồi gai không mới: đó là nạn bắt nạt học đường, là sự thờ ơ của người lớn,sự thiếu quan tâm của cha mẹ và tâm lí bất ổn của tuổi mới lớn, Mình đã từng có suy nghĩ thế này: Sẽ thế nào nếu con mình là một đứa trẻ hoàn toàn hướng nội? ( hướng nội chứ không tự kỷ nhé ). Và đến khi đọc cuốn này sách, một lần nữa mình lại nghĩ đến và muốn dành câu hỏi này cho tất cả mọi người. Tuy chủ đề cũ nhưng như mình nói ở phần đầu, cách kể chuyện của tác giả rất hay, mình rất thích nên tuy hơi nặng nề, mình vẫn đọc được một lèo cuốn sách trong 1 buổi chiều.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *