Rate this post

Cảm ơn bạn đã chuyển ngữ truyện! Chúc bạn một năm mới vui vẻ và thành công nhé!

Truyện huyền huyễn lúc nào cũng khiến mình bùi ngùi. Có thể là vì cảm thức thời gian. Thấy từng lớp từng lớp thời gian nối tiếp nhau cũng giống như đứng trước không gian trải dài bất tận, cánh đồng này nối tiếp cánh đồng khác không biết đâu là điểm dừng vậy. Thế nên, trong văn thơ cũng dùng độ dài thời gian để diễn tả độ sâu của cảm xúc, ví dụ: sầu thiên thu, một ngày dài bằng ba năm. Hoặc có thể là vì cuộc sống ngắn ngủi của chúng ta, khi sống thì nhiều ý vị, nhưng vẫn biết một ngày nào đó tất cả mọi ân oán yêu hận đều có thể bỏ xuống được, có vẻ hạnh phúc hơn nhiều so với những thần tiên sống hàng vạn năm trong truyện.

Nhưng cũng ít truyện huyền huyễn khiến mình đọc được từ đầu đến cuối. Vì là thể loại này viết không khéo dễ thành nhảm; thường khó hiểu, nhất là mình chẳng biết gì về những truyền thuyết sự tích Trung Quốc cả, khó theo dõi vì “chuyển cảnh” liên tục, những bối cảnh khác hẳn nhau, quan hệ đời nọ kiếp kia chồng chéo (_ _!) Truyện này mình thấy khá được. Không chuyển cảnh nhiều:D Đoạn đầu có tình huống thú vị, chỗ mà chị diễn theo kịch bản sến súa của Ti Mệnh, mình cười không khép mồm được í

Về các nhân vật: Mình thấy tính cách của Quân Hoa dường như trước và sau không được đồng nhất lắm. Quân Hoa trần thế là người của công chúng, ôm thiên hạ vào lòng, đối với chị thì không nuông chiều, thậm chí nghiêm khắc, kể cả khi bắt chị trích máu cũng không tỏ ra thương xót. Quân Hoa thượng thần thì xa lánh thế sự (chả lẽ làm thượng thần lại rảnh rỗi hơn người trần??), sủng nịnh hết cỡ: nào nấu ăn, trồng hoa, chuẩn bị hoa quả cho chị, thấy chị chảy máu mũi thì đi lôi Dược Thần đang khám bệnh cho anh Hoàng (quên tên rồi) về. Với anh LHH, ti bỉ vô sỉ hết mức. Anh ta có thể đàng hoàng: chị Tiếu nói là chỉ cần anh đề nghị chị cũng đồng ý mà, nhưng lại toàn chọn cách thức đê tiện nhất đạt được mục đích. Khi nào cần đến chị mới tỏ vẻ yêu thương để lợi dụng chị (tình yêu của anh ta rẻ rúng quá), “ăn cướp” xong lại vắt chanh bỏ vỏ, định hại chết chị luôn, có lẽ là do xấu hổ. Anh ta quá xấu xa nên không ai thèm giúp, thế nên cứ một lần rồi một lần lợi dụng người con gái yếu đuối (Nói lại thấy bực với chị Tiếu, bị lừa mấy lần cũng không tỉnh ra, lụy tình.)

Thông cảm với chị Tiếu, hai lần yêu vẫn không được hạnh phúc. Lần đầu thì người yêu phải đặt chị lên bàn cân với Quốc gia, còn lần 2 thì người ta đặt chị lên cân với người yêu cũ. Dù chị có là người rộng rãi, cũng không thể vĩ đại đến mức vui vẻ hi sinh bản thân mình để thỏa mãn người khác (chị nhảy vào Cửu Đỉnh thực ra là để dứt tình với anh chứ không phải muốn hi sinh à), và trong lòng làm sao tránh khỏi tủi thân, tự hỏi: mình và cái thứ kia, bên nào nặng hơn? Thật ra nếu biết mình nặng hơn thì có thể chị lại sẵn sàng hi sinh hơn. Bi kịch của anh chị trong tình kiếp chính là 2 người không san sẻ, không biết an ủi lẫn nhau, chỉ trách móc nhau mà không đứng cùng nhau trên một “chiến tuyến”.

Hehe, nói nhảm nhiều rồi. Mình rất ngóng đợi phần tiếp theo của truyện nhé:”>