Rate this post

“Chỉ trong hoang dã, những suy tư của anh mới được suy nghĩ, bởi vậy con người vẫn thường sợ hãi hoang dã: họ sợ rơi vào cảnh một mình lẻ bóng.” [trích trong “Phacelia”]

   Tôi gặp gỡ “Phacelia và chuyện đi săn” trong một chiều xuân Hà Nội, mưa bụi bay bay chỉ đủ tạo ra màn sương mờ ảo trên mặt Hồ Tây chứ chưa đủ để khiến người lữ khách phương xa này phải trùm sùm sụp áo mưa. Biết tôi là một kẻ ưa xê dịch, thích thiên nhiên, một kẻ không hướng nội cũng chẳng hướng ngoại, bạn đã tặng tôi cuốn sách nhỏ này và bạn tin rằng tôi sẽ thích nó.

   Tôi thực sự rất thích nó.

   Nói về thể loại, thật khó để gán cho “Phacelia và chuyện đi săn” vào một quy phạm nào đó, giống như “Dagestan của tôi” vậy. Chúng tôi tạm gọi tác phẩm là một tản văn thiên nhiên.

   Bạn muốn suy tư, hãy tìm tới thiên nhiên.

   Bạn muốn thư giãn, hãy tìm tới thiên nhiên.

   Bạn muốn khám phá, hãy tìm tới thiên nhiên.

Phacelia và chuyện di săn Phacelia và chuyện đi săn

   Hay như các triết gia tiên nghiệm thường nói: Bạn muốn chứng ngộ chân lý tuyệt đối, thiên nhiên đã chứa đựng sẵn câu trả lời cho bạn.

   “Phacelia và chuyện đi săn” chính là thiên nhiên. Mikhail Prishvin không phải nhà thơ nhưng những dòng văn của ông chứa đựng một mạch thơ ngầm chảy. Những dòng văn tả thiên nhiên tuyệt đẹp đẫm chất thơ, bình dị, sống động, căng đầy nhựa sống, đẹp như tranh phong cảnh của Levitan. Một thế giới hoang dã để tâm thức của bạn muốn thoát ly thực tại và thực hiện một chuyến tản bộ trong đó, để suy tư, để thư giãn, để khám phá và để chạm tới chân lý…

   Một tác phẩm không có cốt truyện, không có cao trào kịch tính, thuần túy viết về tự nhiên, tại sao lại có sức cuốn hút lạ kỳ đến vậy? Bởi vì bất kỳ ai trong chúng ta cũng đang có những câu hỏi cần tìm kiếm câu trả lời, còn tự thiên thì chứa sẵn những câu trả lời đó. Chẳng phải Lão Tử cũng đã từng viết: “người học theo đất, đất học theo trời, trời học theo đạo, đạo học theo tự nhiên” đó sao?

   Tôi là một kẻ không hướng nội cũng chẳng hướng ngoại. Bởi tôi dễ hòa đồng với đám đông, luôn thoải mái trong các cuộc vui tập thể, nhưng khi được ở một mình, tôi vẫn vô cùng dễ chịu, vui vẻ trong cuộc gặp gỡ với chính mình. Tôi tìm thấy tôi trong thế giới của “Phacelia và chuyện đi săn”.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *