Rate this post

Tác giả: Midori Momoiro

Sachvui.vn Review Audio

Dạo này tôi đọc vào trở lại. Sáng nào cũng café đọc trăm trang sách nhẹ như không. Nhưng nhận cuốn này xong thì cho anh Mu lẫn mấy ông/bà oách khác lên giá đã. Vì nó là một cuốn tiểu thuyết dark comedy pha thriller pha crime đã hấp dẫn lại còn hài hước. Mà cái nào cũng ra trò cả. Nhất là nó được viết bởi một tay nhà báo/tiểu thuyết gia trào phúng với giọng kể hài hước giễu nhại trên từng trang sách. Một cuốn tiểu thuyết đậm tính thời sự (ô nhiễm môi trường, bọn chính quyền cấu kết với mafia lũng đoạn), đậm đặc văn hóa đại chúng Mỹ (tôi gật đầu chào không biết bao nhiêu ngôi sao điện ảnh và các bộ phim kinh điển); nhưng đồng thời cũng là một tác phẩm trào lộng humour bậc thầy, với giọng kể tỉnh rụi, hài hước về một thằng chồng đã ngu lại tham lam vô độ, đã mắc chứng ám ảnh c.u.ồng d.â.m, hay nứng sảng lại thích diễn kịch đạo đức. Nói chung nó là một thằng nhân vật phản diện có một không hai, và lắm lúc thấy… thương nó vì thấy nó thảm quá.

Review sách vẫy vùng giữ vũng lầy

Cuốn tiểu thuyết mở đầu kiểu một phát ăn ngay. Kỷ niệm hai năm ngày cưới (không có dấu hiệu gì về khủng hoảng hôn nhân vì vẫn chịch choạc như thỏ) trên chiếc tàu du lịch hạng sang Sun Duchess, thằng chồng bất thần túm chân ả vợ rồi quẳng luôn xuống biển giữa đêm tối. Ả vợ đang nghĩ rằng thằng chồng đang giỡn hớt để chơi một màn fantasy tình dục trên boong tàu thì đã thấy thân mình rơi tõm xuống biển mà không kịp chuẩn bị hạ cánh cho nó an toàn.

Nhưng người tính không bằng giời tính. Thằng chồng đâu biết ả vợ là tay bơi cự phách hồi còn học đại học. Tất nhiên bị ném xuống biển ở một độ cao như thế và đêm đen lạnh cóng, ả cũng tá hỏa tam tinh, thần hồn nát thần tính và rách bươm như xơ mướp.

Trong sự bàng hoàng vẫn không hiểu tại sao thằng chồng hất mình xuống biển, ả vẫn nghĩ ra trong đầu tới 10 lý do mà thằng chồng không thích mình.

Chết đến nơi mà vẫn deep thought, nhất định là đàn bà chớ còn gì nữa.

Mà những lý do ả đưa ra cũng toàn “chính đáng” cả, chị em nào cũng nên lập một bảng mà… sửa nết.

– Nấu gia cầm đến chín rục thì thôi, vì sợ virus gây bệnh đường ruột.

– Mùi kem dưỡng da đêm của ả hơi giống mùi thuốc trừ sâu

– Thỉnh thoảng ngủ gật ngay giữa trận hockey căng thẳng (mà thằng chồng mê)

– Từ chối thổi kèn cho thằng chả khi nó đang lái xe trên Xa lộ 95 liên bang hay bất cứ đường nào có gắn biển vận tốc tối đa hơn 50 dặm/giờ.

– Khi chơi tennis, nếu thích, ả đánh cho thằng chồng đến nhục thì thôi.

– Có lần thằng chồng mời thằng tạo mẫu tóc của nó về nhà và rủ chơi ba, nhưng ả từ chối.

– Ả là thành viên hội đọc sách hàng tuần

– Kiếm tiền nhiều hơn thằng chồng

Đại loại thế, tôi định gõ vài lý do thôi, mà trời ạ, đọc lý do nào cũng lăn ra cười.

Giống như ả Joey sau khi list ra 10 lý do trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì tự nhủ, “thôi nào, ai mà đi giết vợ mình chỉ vì ả nấu con gà hơi rục chứ?”

Trong lúc ả đang căm vì bị một thằng chồng vô dụng hất cẳng xuống vùng biển toàn cá mập dữ dằn, và nguy cơ chui vào bụng chúng nó. Ả thì thầm cầu nguyện, “Tụi bây ăn tao cũng được, nhưng để tao chết rồi hãy ăn cho tao đỡ đau nha”.

Và cuối cùng, ả lấy chút sức tàn bám lấy lưng một con cá mập và nghĩ đợi mình thế là đi tong giữa đại dương. Nào ai dè đó là một bó cần sa của bọn buôn lậu trôi nổi trên biển.

Dĩ nhiên là ả ta sống sót khi được một tay cựu thám tử giải cứu trong tình trạng áo quần rách bươm (cái nhan đề gốc Skinny Dip bắt nguồn từ đây), mặt mũi biến dạng sưng ung và được vớt đưa lên cái đảo hoang của anh ta. Rồi cả hai song kiếm hợp bích cho màn báo thù táo tợn, khiến thằng chồng từ nứng sảng chuyển sang cơn mê sảng từ đây.

Đoạn khởi đầu mới vô đã khiến tôi ôm bụng cười không biết bao lần. Một thứ hài trào lộng, duyên dáng pha trộn giữa thực dụng và thô thiển. Một thứ hài táo tợn kiểu Mỹ khiến tôi nghĩ đến phim của Coen Brothers và Gone Girl của ông David Fincher trộn lại.

Và ngay sau đó thì tôi nghĩ đến một bộ phim trên giấy (nghe nói cũng đã phát triển thành TV series nhưng tôi chưa xem).

Một thằng tiến sĩ hệ sinh thái kiểu mua bằng ở vùng đầm lầy ở Florida, một thằng đốc tờ xôi thịt, mê chịch và là thủ dâm đại pháp (tuốt ngay kẻo lỡ, tuốt lươn cật lực, tuốt muốn chuột rút, phải tranh thủ chứ vì cơn hứng tình sẽ một đi không trở lại) thì ai đóng mới hợp nhỉ? Còn ai ngoài anh Ben Affleck thân hình bồ tượng và mặt đơ không ai địch nổi.

Ả vợ, Joey – một chị gái tóc vàng cao trên mét bảy, thân hình hấp dẫn, được hưởng khoản thừa kế kếch xù (cái chương tả cảnh tai nạn máy bay của gia đình chị, xin lỗi cũng làm tôi cười muốn sảng). Chị có tất cả, thông minh cũng có thừa, chỉ có một điểm yếu kiểu gót chân Achilles là mê giai đẹp (mà toàn bị giai phản). Nhưng khi bị phản kiểu hất luôn xuống biển cho cá mập xơi thì mày biết tay bà rồi đấy – thì ai địch lại ngoài chị Rosamund Pike? Nhưng chị Pike đóng với anh Affleck trong Gone Girl xuất chúng quá rồi nên tôi nghĩ tới option 2 là Jennifer Lawrence cũng không kém cạnh đâu.

Ok, casting xong rồi. Vậy cứ tưởng tượng đang xem một bộ phim đa thể loại, siêu hài hước, siêu lầy lội, vô cùng ly kỳ về màn báo thù có một không hai khiến ta phải ôm bụng cười không biết bao lần và hồi hộp sợ vỡ kịch táo tợn này hết mất.

Cái thằng con hoang, thằng “mả mẹ” Chaz sau khi hất vợ xuống biển xong cứ nghĩ rằng đời nó từ nay lên hương, tha hồ chịch dạo (nhất là con bồ làm nghề mát xa thích bóp huyệt bẻ xương trước khi mần tình, nhuộm lông mu màu xanh để gây ấn tượng và hét như heo bị chọc tiết lúc cực khoái). Chớ nó đâu có ngờ từ phút giây ấy nó totally “sống trong sợ hãi”, “sống không bằng chết”.

Nó nào ngờ nó khôn ngoan nhưng không lại được với giời, người tính không bằng giời tính. Nó nào ngờ con vợ hiện về ám nó trong từng phút từng giây khiến nó tưởng gặp ảo giác vì chơi đồ (mà ai dè là thật 100%, thậm chí nằm luôn dưới gầm giường khi nó đang chịch dạo).

Nó bị truy đuổi mọi nơi mọi chốn. Tất nhiên không phải kiểu “đuổi cùng giết tận” và tàn bạo kiểu I Saw the Devil hay No Country for Old Men. Mà là một kiểu truy đuổi nửa mơ nửa thực, nửa ảo nửa thật, khiến nó bao phen té đái (và té đái thật với một dòng nước ấm chảy qua đũng quần).

Nó té đái bởi rơi vào cái bẫy thập diện mai phục, trên bọn gangster mafia giết người không ghê tay, dưới con vợ cấu kết với thằng bồ mới là tay cựu thám tử cùng thằng anh trai vợ mê cừu hơn mê người (nên trốn sang New Zealand để sống hẳn với cừu).

Chưa hết, con bồ nhuộm lông mu màu xanh và thích bẻ xương trước khi làm tình, thằng bảo kê lông lá hộ pháp đần độn cũng làm phản nó (cũng chỉ vì nó chơi ngu). Trên con đường trốn chạy và dàn cảnh thoát thân, thằng Chaz ấy liên tục đẻ ra những kịch bản giải cứu bản thân đúng kiểu suy nghĩ bằng đầu… buồi, khiến cái kết của nó thê thảm đến tận cùng.

Tất nhiên, đọc cái cuốn tiểu thuyết trào phúng này, chẳng ai quan tâm đến kết quả cả. Hạnh phúc là ở hành trình chớ không phải điểm đến, xin quý vị nhớ cho.

Ai mà chẳng biết thằng thủ dâm đại pháp này nhận một cái kết cục “sống không bằng chết” như thế nào. Nhưng cái sướng kiểu “orgasm” khi đọc cuốn tiểu thuyết này của cha nhà báo/nhà văn Carl Hiaasen là cái sướng kiểu “trên đường”, cái sướng của việc bám theo cuộc hành trình báo thù kiểu thả gà ra đuổi của ả vợ với những tình huống chỉ có cha nhà văn này nghĩ ra và cuộc tháo chạy bán sống bán chết của thằng chồng đã vô dụng lại còn phản phúc.

Tôi đồ rằng, cha Carl Hiaasen viết cuốn tiểu thuyết này trong cơn phê thuốc. Và anh dịch giả 3B cũng dịch nó trong cơn cực khoái kiểu… phóng dịch. Lắm lúc không biết đâu là ngôn ngữ gốc của tác giả và đâu là ngôn ngữ “phóng dịch” của anh 3B. Các câu chửi thề,  các tiếng lóng, các từ thô thiển (đéo/địt/chịch choạc/ thủ dâm, nứng sảng, đầu buồi…) xuất hiện với một tần suất dày đặc và được giữ nguyên vẹn. Giới kiểm duyệt sách giờ cũng thoáng quá chứ hả? 

Nhưng cuốn này mà dịch kiểu nghiêm túc thì vứt mẹ nó đi cho rồi.

Thế cho nên tôi mới hiểu tại sao anh 3B lại đâm đầu vào dịch cuốn này trong một năm với nhuận bút… bằng một cái status quảng cáo anh ấy đẻ trong 30 phút (cái này thì tôi đồng cảm vô cùng).

Trong một năm mà anh ấy viết khoảng 1 triệu từ (không biết năng lượng đâu mà anh đẻ dữ vậy), tham gia vào 6 cái kịch bản điện ảnh cùng vô số cái projects thương mại kiếm tiền khác, dịch cuốn này là một cuộc chơi kiểu vì nghề, vì chữ cho nó đã cái nư. Giống kiểu ông bà ta hay nói, “đánh đĩ 9 phương phải dành một phương để lấy chồng”. Thì đây, đây là cuốn dành để lấy chồng của anh 3B đây.

Cái tút này không phải quảng cáo nha quý vị. Tôi viết vì tôi cũng phê vật vã với cuốn này. Nó làm tôi sướng và cười muốn gập bụng vì sự hài hước táo tợn của nó.