Rate this post

Xin chào mọi người. Hôm nay mình sẽ review cho một quyển sách, không phải mới nhưng lại đáng để đọc, để ngẫm. Và tác giả của cuốn sách này, một nhà văn quá quen thuộc, một tác giả 8x – Phạm Ngọc Thạch. Cuốn sách hôm nay có tên LƯNG CHỪNG CÔ ĐƠN

“Thà cô đơn, cô đơn cho trọn kiếp, chứ biết nhau làm chi, để rồi mới thoáng hạnh phúc đã lại cô đơn..”

Mình vừa chia tay người yêu, tìm tới cuốn sách này, cứ như soi thấy mình trong đó vậy. Hóa ra cái gọi là cô đơn, không phải khi cậu chẳng có ai cạnh bên, mà đôi khi cô đơn hiện hữu rõ ràng ngay cả khi có người thương, người yêu cạnh bên. Sách viết đúng tâm trạng, giống như để dành tặng riêng cho ai đang lưng chừng cuộc đời, lưng chừng tuổi trẻ, lưng chừng tìm kiếm hạnh phúc trong tình yêu.

lung chung co don review Review Lưng chừng cô đơn

Mình được tặng cuốn sách này, cái ưng đầu tiên là khi được tái bản lại, sách nhìn rất ưng mắt. Nói sao nhỉ, “LƯNG CHỪNG CÔ ĐƠN’’ vừa có thể coi là cuốn tản văn, vừa có thể coi là tập truyện ngắn. Có những kết thúc lửng lơ, những định nghĩa mà tới khi đọc cuốn sách này, mình mới hiểu. À, thế nào là “sến”? Thế nào là yêu. Yêu rồi thành hận. Rốt cuộc là vì đâu?

Văn phong của anh Thạch, vẫn vậy, vẫn rất nhẹ nhàng. Thứ nhẹ nhàng mà cứ từng chút từng chút chạm tới trái tim mình. Nói một cách chân thật nhất, khi đọc cuốn sách này, có câu chuyện mình hiểu rất rõ. Hiểu từ cái lúc người ta yêu nhau, bộn bề cuộc sống, rồi người ta xa nhau… Nhưng có câu chuyện, mình đọc vài lần, vẫn không thể hiểu được, cảm được. Nhưng mình bị ám ảnh, mình vô thức giật mình vì thấy bản thân trong đó.

Chẳng ai định nghĩa được thể nào là MỐI QUAN HỆ HOÀN HẢO. Nhưng anh Thạch, đã làm giúp mọi người điều đó, anh viết và gửi gắm nó qua cuốn sách này. Có gì đâu mà ngôn từ hoa mĩ, có gì đâu mà đẹp. Mối quan hệ hoàn hảo là khi “Nó kể mình nghe đám bạn nó nói sao về mình. Mình kể nó nghe đám bạn mình nói sao về nó. Hai đứa cười như điên”. Thế đấy, người cô đơn tìm đến nhau, thương nhau. Rất bình dị. Lãng mạn theo cách riêng của họ.

Cái sự hay trong cuốn sách này, không phải chỉ là viết, là kể, là đồng cảm. Nó còn là bác sĩ tâm lý xoa dịu đi tổn thương trong chúng ta. Câu hỏi đi thẳng vào tâm, đau có, vui có. Không quá sến súa như tiểu thuyết ngôn tình, mà vẫn có lãng mạn. Vài câu chuyện khiến mình phải ghen tị.

Có một câu mà mình nhớ mãi trong LƯNG CHỪNG CÔ ĐƠN, rằng “Chia tay xong, hãy học cách yêu thương bản thân. Ích kỷ cũng được, chẳng sao cả. Miễn sao sự ích kỷ đó không ảnh hưởng đến ai.”

Đọc Lưng chừng cô đơn, để thấy bản thân không cô đơn.