Rate this post

Trà hoa nữ – Alexandre Dumas – Câu chuyện về một gã si tình

Làm sao một cuốn tiểu thuyết với chiếc bìa và cái tên đầy nữ tính kia lại viết về một gã đàn ông si tình nhỉ? Có lẽ bởi vì phụ nữ thích đọc về một sự cuồng si như thế, mơ mộng một chút và khỏa lấp những kì vọng chẳng bao giờ với tới trong tình yêu của chính mình.

Cuốn tiểu thuyết viết về chuyện tình của một gã đàn ông chẳng mấy vĩ đại và một cô kỹ nữ hạng sang. Nếu bạn lầm tưởng bởi cái tên và đoán già đoán non rằng có lẽ chuyện sẽ về những nữ bá tước ngồi uống trà thanh nhã và có thói quen chĩa ngón tay út lên trời mỗi khi nâng tách trà, thì bạn đã nhầm to.

Họ cũng uống rượu, uống trà, đi coi hát và dạo bộ trong rừng cây, nhưng thân phận cô gái kiêu sa ấy lại chẳng may mắn được cao quý đến thế. Tất cả những gì cô ta có, vàng bạc và trang sức, xe ngựa và người hầu, đều là do cô ta tự đạt lấy bằng thứ công cụ đáng sợ nhất trần đời: sắc đẹp.

Trà hoa nữ – Alexandre Dumas
Trà hoa nữ – Alexandre Dumas

Vốn dĩ khi ta nhắc đến một cô kỹ nữ, ta nghĩ đến những thứ trụy lạc và một tấm thân chẳng đáng coi trọng. Nhưng tác giả lại cho ta thấy theo một góc nhìn trái biệt hoàn toàn. Cô ấy không tức giận, không hận đời, không coi khinh một cách lỗ mãn và chẳng hề để cho ta thấy một sự khinh nhục nào.

Cô ấy mạnh mẽ trong sự mỏng manh, cô ấy trải đời nhưng với khuôn mặt ngây thơ như trẻ con, cô ấy tinh khiết và khiến người ta muốn chiếm lấy chỉ cho riêng mình. Nhưng cô ấy lại là cô gái thuộc về bất kỳ ai.

Kẻ tình si điên loạn vì nàng ta. Kẻ tình si tìm đủ mọi cách để chứng tỏ với nàng ấy rằng hắn yêu nàng, yêu nàng chứ không phải chỉ muốn sở hữu lấy nàng như một món đồ vật trang trí, như bao kẻ lắm tiền nhiều của ở ngoài kia. Nhưng hắn lại chẳng đủ vị tha để san sẻ nàng với bất kỳ ai cả, điều trái ngược hoàn toàn với nàng của hiện tại và của quá khứ trước đây.

Hắn tin tình yêu của hắn là đủ rồi, và hắn đã làm cho nàng tin điều ấy. Thế nhưng, giây phút họ cần tin vào điều đó nhất thì chàng lại chẳng còn tin vào tình yêu của chàng nữa rồi.

Có oán hận không, có trách móc không, có ngang trái không?

Vốn dĩ ngay từ giây phút họ gặp nhau đã là có, mãi cho đến lúc họ có được nhau, rồi lạc mất nhau. Lạc mất một lần và lạc mất vĩnh viễn. Tất cả còn lại là tấm xác héo mòn và một tâm hồn còn được nhớ đến mãi. Tất cả về nàng, tất cả những gì hiện hữu đều trở nên tầm thường và bị phân tán đi. Tất cả những gì còn trong chàng là những kỉ niệm và tiếc nuối, và một trái tim đã bị xé toạc mãi chẳng lành lại được đâu.

Đọc cuốn tiểu thuyết này xong, có phải sẽ gấp lại trong một nỗi buồn bị đè nén dù chẳng phải của chính mình?

Có lẽ là thế, mà cũng có lẽ là không. Ta ít ra cũng đã được sống ký sinh trong tình yêu của họ một chút, những tháng ngày ngắn ngủi họ thực sự hạnh phúc bên nhau ở miền thôn quê. Ta học được ở nàng sự mạnh mẽ và sự vị tha.

Nếu trái tim ta chẳng thể tha thứ cho kẻ mình yêu, hoặc ta không xứng với họ, hoặc họ không xứng với ta. Vấn đề là ta phải biết được, liệu ta là kẻ không xứng hay họ là kẻ không xứng. Một khi sáng tỏ và chẳng còn lầm lẫn, hãy bỏ qua cái tôi vốn chẳng còn lại gì nếu trái tim của chính mình rồi sẽ bị đau thương giằng xé, thì tình yêu ấy mới thực sự tồn tại.

Nhưng nàng ấy là kỹ nữ, liệu ta có thể học được gì ở nàng ấy đây?

Nàng Marguerite có rất nhiều bạn bè. Nhưng đến ngày nàng ấy trút hơi thở cuối cùng, những cô bạn ấy có đến không?

Có bao nhiêu người thật sự thương mình?

Cô ấy biết tất cả, cô ấy lờ đi tất cả. Đó là điều tôi cảm thấy khâm phục ở nàng. Ngay cả người thân cận nhất ở bên cạnh sát vách bao nhiêu năm nay cũng chẳng phải kẻ đáng tin và đáng được tin, nhưng cô vẫn chẳng đẩy mụ ta ra xa khỏi cuộc đời mình bằng những ồn ào và cãi vã chẳng được gì ngoài sự mất thể diện cho cả đôi bên. Có nghĩa lí gì cơ chứ, khi mọi sự ồn ào và ngược đãi kẻ ganh ghét ta chỉ đem lại cho ta thêm hiểm nguy và sự ghen ghét được nuôi lớn dần thành một con quỷ?

Người đã không ưa gì ta thì ta cũng chẳng có cách nào khiến họ nguôi lửa thù. Ta thà cứ giả ngơ, giấu tiệt đi những uất ức hay đau lòng mà sống một cuộc đời thật an yên. Nàng chẳng thể sống được cuộc đời được toàn thành thương mến, nhưng đến cuối đời, chí ít nàng ra đi trong thanh thản và vị tha.

Vốn dĩ cuộc sống này ngắn ngủi biết nhường nào, vốn dĩ cái chết rồi cũng chẳng tránh được bao xa, ta còn sống mà ngoảnh đầu về sau đến bao giờ?

Ký ức của kẻ cuồng si kia, hãy giống như trang cuối của cuốn sách này, ta gấp lại và ta đừng đau buồn nữa. Hãy cầm một cuốn sách khác lên, sống tiếp cuộc đời này, sống cuộc đời ta muốn.

Tác giả: Kim Xuân