Rate this post

Đây là cuốn sách kinh điển có phần đặc biệt, nói truyện thiếu nhi thì có người bảo: thiếu nhi gì mà lắm chữ, lắm triết lý thế, còn nói truyện người nhớn thì người ta bắt bẻ: chuyện của mấy con thỏ, truyện loài vật phiêu lưu, dễ thương này thì đích thị truyện của trẻ con.

Dù sao thì mình thấy sách rất rất là hay.

Hay như thế nào thì xin mời đọc review chi tiết.

ĐỒI THỎ – RICHARD ADAMS

“Mùa hoa anh thảo đã qua đi” …. “nơi những bông anh thảo đầu tiên bắt đầu nở” là mở đầu và kết thúc của Đồi Thỏ – thiên tiểu thuyết dạt dào nhạc điệu và tràn ngập tình yêu cuộc sống – như dấu hiệu một vòng tuần hoàn của tự nhiên, nơi sự sống đang vận động và sinh sôi. Thả hồn mình theo chuyến phiêu lưu kỳ thú, gian nan mà đầy thơ mộng của những chú thỏ gan dạ, thông minh và trượng nghĩa trong chuyến đi tìm miền đất hứa, ta sẽ thấy rộn rã trong tâm mình khúc tình ca ngọt ngào và sôi nổi.

Chuyện bắt đầu bằng nỗi lo sợ mơ hồ của Thứ Năm – chú thỏ còi cọc và ốm yếu được sinh ra trong một điềm báo xấu. Theo Thứ Năm, vùng đất yên ả chúng sống bao năm qua đã trở nên ngột ngạt, “giống như có chiếc thòng lọng đang siết quanh cổ, giống như chiếc bẫy sắp sập xuống”. Không thể thuyết phục được Chúa Thanh Lương Trà di dân cả cộng đồng, Cây Phỉ, Thứ Năm cùng vài người bạn dấn thân tìm kiếm một miền đất thanh bình, tránh xa hiểm nguy đang rình rập.

Dồi Thỏ Richard Adams Review Đồi Thỏ - Richard Adams

Để đi và kiếm tìm nơi bình yên ấy, chỉ với hơn 10 thành viên thỏ, chúng đã trải qua bao gian nguy:  từ kẻ săn mồi, thời tiết, con người đến những mối nguy từ bản tính nội tại của loài thỏ: nỗi sợ hãi, những tập tính ngấm vào máu cả ngàn đời chẳng phù hợp với những chuyến đi xa, trên những vùng đất bằng phẳng, chống chếnh và rộng lớn. Từng bước nhảy của chuyến đi cuốn người đọc vào những câu chuyện đầy phấn khích và say mê.

Càng về cuối, chuyến phiêu lưu càng trở nên kịch tính và đầy xúc cảm, thế nhưng tôi yêu thích đoạn dừng chân tại cánh đồng thỏ của Anh Thảo Vàng với cuộc sống sung túc nơi những con thỏ béo mượt, an nhàn và đầy “mùi của sự giàu có và no đủ”. Vượt qua cả những ham muốn về nhu cầu thiết yếu nhất của loài thỏ về những bữa tiệc “sực mùi xa hoa” bằng cà rốt, về những cái hang ấm áp và thân thiện, các chú dứt khoát ra đi, tìm vùng đất mang đến cho mình hạnh phúc đích thực, nơi chúng được tự do quyết định vận mệnh của cuộc đời mình.

Đồi Thỏ có cấu trúc truyện lồng trong truyện, xen giữa những cuộc phiêu lưu, là những giờ phút êm đềm quây quần nghe bậc thầy Bồ Công Anh ca lên khúc ca ngợi ca trí tuệ, sự tinh ranh và tinh thần quật cường của El-Ahrairah bằng những câu chuyện li kỳ và huyền diệu. Mạch kể song song nhưng không hề rối và cho đến những trang cuối cùng, người đọc mơ màng nhận ra hai mạch truyện đã hoà vào làm một, những trải nghiệm hùng tráng đầy tính sử thi đã khiến những chú thỏ thuộc tầng lớp “kẻ vùng ngoài” cũng đã góp phần mình làm nên một huyền thoại…

Đồi Thỏ đẹp đẽ như những vần thơ ngợi ca khát vọng tự do, khát vọng chinh phục và trên hết là những bài học thật sâu sắc đầy triết luận. Mỗi nhân vật được khắc hoạ một tính cách riêng biệt và độc đáo, và vẫn đầy chất “thỏ”. Mỗi chú có một phần trọng trách, khiến tôi cảm nhận rằng, nếu chỉ thiếu một chú thôi, chuyến đi sẽ sớm chấm dứt trong tan tác và thương đau. Một Thứ Năm nhỏ bé, yếu đuối, có dự cảm tốt, một Tóc Giả năng nổ, kiêu dũng, Xám Bạc, Bồ Công Anh… hay Nồi Đất, tuy mạnh yếu khác nhau đều một lòng trung thành, quan tâm chăm sóc nhau chu đáo.

Nhân vật chú thỏ đến từ miền Efrafa, chú Blackkavar cũng được tác giả điểm những nét vẽ sắc sảo với xuất thân đặc biệt và tính cách ngoan cường và đầy trí tuệ. Ngay cả nhân vật được coi là phản diện cũng khiến người đọc thán phục. Thống soái Hoắc Hương gan dạ, liều lĩnh “sẵn lòng đánh nhau với bất cứ kẻ thù nào”, “cưỡng được nỗi sợ hãi mê mụ chết người của thỏ trước kẻ thù truyền kiếp” và mang trong mình đầy ăm ắp “khát khao quyền lực” và sự tự tôn đến ngạo nghễ.

Và đặc biệt nổi bật là thủ lĩnh Cây Phỉ quả cảm, quyết đoán. Cây Phỉ không khoẻ mạnh như Tóc Giả hay các Cốt Cán khác, chú cũng không có năng lực dự cảm nhưng với tầm nhìn sâu rộng và tinh thần trách nhiệm tuyệt vời, chú càng lúc càng chứng tỏ được tầm vóc của mình và xứng đáng trở thành “Cốt Cán huyền thoại”… Vùng đất ước mơ mà chú gây dựng lên đã trở thành thiên đường dúng nghĩa của loài thỏ.

Cảnh sắc thiên nhiên êm đềm, mĩ lệ qua những bước chân của bầy thỏ đẹp đến mê đắm cùng những bức tranh minh hoạ màu xen kẽ khiến người đọc như ngẩn ngơ đến lạc lối. Và chẳng thể đau lòng đến xót xa khi những dấu vết của đồng loại ta như những vết cắt xé nham nhở của bức vẽ trong veo ấy: Những con đường nhựa cùng chiếc brừm brừm, những chiếc bẫy ứa máu, những que trắng trên môi mà đỉnh điểm là cuộc tàn sát nơi câu chuyện bắt đầu qua lời kể của nhân chứng sống Nhựa Ruồi – nơi những chú thỏ can đảm đã bỏ lại.

Sẽ chẳng dễ dàng để phân định lứa tuổi phù hợp để đọc cuốn sách. Dù rằng cuốn sách là những câu chuyện ông vẫn thường kể cho các con nghe và vinh dự nhận được Huy chương Carneigie và giải thưởng Guardian cho thể loại tiểu thuyết viết cho thiếu nhi, nhưng mỗi triết lý thâm trầm, mỗi biểu tượng mang tính tôn giáo, tín ngưỡng và xã hội mà tác giả lồng vào câu chuyện đều khiến mỗi người đọc đều có những suy ngẫm của riêng mình, để những câu chuyện của những người đã đọc Đồi Thỏ cứ kéo dài bất tận…

Tác giả: Hồng Khánh