Rate this post

Cô đơn là nỗi sợ lớn nhất của đời người. Có những ngày mình làm việc đến khuya về đến căn phòng trọ ẩm thấp. Và bật khóc. Nỗi cô đơn của con người trong xã hội hiện tại là nhìn qua thì chẳng thấy gì. Cứ đơn giản là một câu nói vu vơ của sếp, một câu trách móc nhẹ nhàng của người thân, hay đơn giản là câu quạu quọ của người yêu, một câu giận hờn của bạn thân mình, hay một ngày đầy mưa xe mình bể bánh… chỉ một mình.

Thoáng nhìn thì những việc ấy đâu có gì to tát. Nhưng với bản thân chúng ta đó là giọt nước tràn ly. Một giọt nước để tràn những cô đơn, nỗi mất mát, nỗi tổn thương mà cuộc sống in hằn lên trái tim non nớt của mỗi người mới bước vào đời. Chúng ta giống như những con trai sông ấy. Ban đầu chỉ là vài nỗi đau cỏn con, lâu dần nó cứ lớn lên lớn lên. Ta khóc, lâu dần thì lại quen, quen và rồi ta chấp nhận.

Dừng Dể Tương Lai Chết Trước Tuổi 30 Review Sách Đừng Để Tương Lai Chết Trước Tuổi 30

Mình bắt gặp những trải nghiệm ấy trong quyển sách này. Đọc tới đoạn nói về nỗi cô đơn mình thật sự bật khóc. Khóc không phải vì mình yếu đuối mà mình khóc vì bản thân đã mạnh mẽ trong một thời gian quá dài. Mình hiểu rằng ngày mai trời lại sáng và chỉ cần qua đêm nay thôi chúng ta sẽ lại tiếp tục bước trên một hành trình dài mang tên cuộc sống.

Mình sẽ không chấm điểm cho quyển này hay bất cứ quyển sách nào. Chỉ đơn giản là thời điểm và nếu đúng thời điểm một quyển sách có thể cứu cả đời người. Không con số nào đánh giá được điều đó.

Ngay lúc tưởng chừng như mình sắp bỏ cuộc mình lại nhớ tới gia đình. Mình hay nói mình tới từ phố huyện nghèo, cực Nam của đất nước. Chính vì vậy được đi học, hoàn thành một nghề học không chỉ là thành quả của bản thân mình. Đó là sự hi sinh thầm lặng của cha, mẹ. Nhà có những vấn đề lớn cha, mẹ vẫn không hề cho mình hay. Họ nén hết tất cả. Có thể cuộc sống mình trên phố thị này chưa thật sự ổn.

Nhưng mình biết rằng cha mẹ đã dành cho mình những điều tốt nhất. Bạn bè mình cũng vậy, dù mỗi đứa đã có một con đường riêng, có thể một đến hai năm không hề có một cuộc gọi. Có lẽ họ cũng chênh vênh như mình. Khi hội ngộ thời gian một hai năm ấy không là gì cả. Vẫn như năm tháng cấp ba vô lo vô nghĩ.

Người ta hay nói thời gian làm thay đổi con người. Đâu có phải, mình vẫn có những người bạn vượt lên thăng trầm của thời gian đấy thôi. Với mình đấy là neo niềm tin vững chắc.

Ngoảnh đầu lại còn ai đứng chờ mình? Có lẽ đó là cảm giác cô độc ấy là thứ đáng sợ nhất trong một đời người. Cho mình một khoảng lặng để chậm lại mình tin chắc đâu đó vẫn còn những người đang chờ đón chúng ta trở về với vòng tay thân yêu. Họ vẫn sẽ ở đấy, nhẹ nhàng, lắng nghe, và thấu hiểu cho những thăng trầm của đời ta. Chúng ta sẽ đi thật xa để rồi trở về trong yêu thương hơn bao giờ hết.

Thời gian như bóng câu qua cửa. Hắn cho chúng ta thời gian cố gắng và cũng cho ta hiểu rằng đời người ai cũng phải biệt ly. Một nỗi đau cố hữu. Nhìn mẹ qua màn hình mình thấy rằng đôi vết chân chim, vài đốm đồi mồi đã bắt đầu xuất hiện. Chúng ta phải thành công nhanh hơn tốc độ già đi của cha mẹ. Chỉ còn cách cố gắng hơn thôi.

Cuộc sống là một sự đánh đổi. Ta đổi những ngày mệt mỏi nơi phố thị, ta đổi những ngày kẹt xe, ta đổi những ngày cô đơn… bằng những ngày ấm áp bên gia đình, những ngày hạnh phúc cùng người thương, với một tôi không hối hận. Đáng.

Quyển sách không có những khẩu hiệu to tát, cũng không hẳn khuyên bạn phải làm gì trong đời này. Nếu muốn tìm một lời khuyên quyển này không dành cho bạn. Nhưng từng câu chữ lại là sự lắng lòng, sự thấu hiểu. Nếu đã quá mệt mỏi với những con người thành công, chạy đua không ngừng thì quyển này là một điểm dừng.

Dừng để lắng lòng, để thương, để hiểu chính mình và cuối cùng là dũng khí để bước tiếp. Ở đâu đó trong đời này vẫn có những con người đang cố gắng, đang vất vả… và cũng không ngừng tiến về phía trước. Có thể hôm qua không ổn, hôm nay thật quá tồi tệ, nhưng chắc chắn ngày mai sẽ ổn. Cố lên bạn tôi ơi!