Rate this post

Bạn đã bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi phải mang “mặt nạ” mỗi ngày?

Mỗi ngày, trước khi ra khỏi nhà, tôi lại khoác lên một chiếc “mặt nạ”. Đó là một người dễ mến, hòa đồng, thường không bao giờ từ chối những lời mời đi ăn, đi chơi cùng bạn bè trong lớp. Đến chỗ làm thêm, dù bị sếp mắng vô cớ cũng không dám lên tiếng bênh vực bản thân mà chỉ cúi đầu im lặng.

Nghe nói crush thích những cô nàng dịu dàng nên lúc tôi quyết tâm để tóc dài, cố gắng nói năng nhỏ nhẹ. Trong gia đình tôi luôn là đứa vâng lời, lúc nào cũng nghe theo định hướng học hành, nghề nghiệp của bố mẹ.

Chết Bởi Giả Tạo Review Chết Bởi Giả Tạo

Chỉ những khi một mình, tôi mới dám trút đống cảm xúc tiêu cực ấy ra. Có khi là đóng cửa phòng khóc một trận, hoặc lên mạng viết blog. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ đến những chiếc mặt nạ mình đang mang. Tôi chỉ muốn được chú ý và yêu thương nhiều hơn. Nhưng càng ngày tôi càng thấy mệt mỏi.

Tôi ghét chính bản thân. Ghét cái đứa con gái luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn trong khi bên trong muốn nổi loạn. Ghét ngành học mà mình đang theo đuổi và cũng chẳng hứng thú gì với công việc sau này. Thế nhưng tôi lại quá hèn nhát để làm khác đi.

Thử nói dối một lần thì không khó, nhưng một khi nó lặp lại nhiều lần thì chúng sẽ trở thành chiếc mặt nạ giả tạo. “Khi cố tình sống giả tạo, chúng ta sẽ không thể nhận ra giá trị thực sự của mình, lâu dần bị lạc trong ma trận do chính bản thân bày ra. Chúng ta không còn biết mình là ai, mình có thể làm được gì ngoài việc trưng ra những tấm hình hoàn toàn trái ngược với con người thật của bản thân.”

Cuốn sách này nhắc đến những người như tôi là “một thế hệ mất mát” – thế hệ không biết có một cái tôi tồn tại bên trong mình, những người luôn đau đáu với những câu hỏi về cuộc sống của chính mình: Mình là ai? Tại sao lại cảm thấy bất lực, tại sao lại cảm thấy không còn năng lượng sống trong người?

Tôi cảm thấy sợ hãi khi đọc những dòng này. Chưa bao giờ tôi muốn được mọi người nhìn nhận như chính con người thật của mình đến vậy. Tôi muốn được thoải mái nói cười hoặc giận dữ, muốn được nói lên suy nghĩ của bản thân mà không sợ ai đánh giá. Giờ đây, tôi muốn tháo mặt nạ và đi tìm câu trả lời của mình.

Tác giả: Súp Lơ Đi Lạc