Rate this post

Chúc Tết

Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau:Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu.Phen này ông quyết đi buôn cối,Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu.

Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu?Phen này, ắt hẳn gà ăn bạc,Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.

Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:Đứa thì mua tước, đứa mua sachvui.co này ông quyết đi buôn lọng,Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.

Lẳng lặng mà nghe nó chúc con:Sinh năm đẻ bảy được vuông tròn.Phố phường chật hẹp, người đông đúc,Bồng bế nhau lên nó ở non.

Bắt chước ai ta chúc mấy lời:Chúc cho khắp hết ở trong đời.Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước,Sao được cho ra cái giống người.

(Trần Tế Xương)

Chợ Tết

Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh,Trên con đường viền trắng mép đồi xanh,Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết.Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc;Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,Vài cụ già chống gậy bước lom khom,Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ,Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu,Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau.

Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa,Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa,Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh,Đồi thoa son nằm dưới ánh bình sachvui.coười mua bán ra vào đầy cổng chợ.Con trâu đứng vờ rim hai mắt ngủ,Để lắng nghe người khách nói bô bô.Anh hàng tranh kĩu kịt quẩy đôi bồ,Tìm đến chỗ đông người ngồi giở bán.Một thầy khóa gò lưng trên cánh phản,Tay mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân.Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm,Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ.Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ,Nước thời gian gội tóc trắng phau sachvui.coú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu,Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu.Áo cụ lý bị người chen lấn kéo,Khăn trên đầu đang chít cũng bung ra.Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà,Quên cả chị bên đường đang đứng gọi.Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi,Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa.Những mẹt cam đỏ chót tựa son sachvui.coúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết,Con gà trống mào thâm như cục tiết,Một người mua cầm cẳng dốc lên sachvui.coợ tưng bừng như thế đến gần đêm,Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh,Trên con đường đi các làng hẻo lánh,Những người quê lũ lượt trở ra về.Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê,Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ.

(Đoàn Văn Cừ)

Ăn Tết

Tết nhứt nhà ai khéo khéo bày,Cỗ bàn sắm sửa áo quần may.Cành bông ba bữa mang công nợ,Tốt mặt mấy ngày phải mượn vay.Cô nọ đủ lưng chờ bóc sách,Cậu kia móc đít được ba tây.Ai vui cười thiệt ta cười gượng,Lãnh đạm thà mang tiếng chẳng hay.

(Hàn Mặc Tử)

Ông Đồ

Mỗi năm hoa đào nởLại thấy ông đồ giàBày mực Tàu, giấy đỏBên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viếtTấm tắc ngợi khen tài:“Hoa tay thảo những nétNhư phượng múa, rồng bay”

Nhưng mỗi năm mỗi vắngNgười thuê viết nay đâu?Giấy đỏ buồn không thắmMực đọng trong nghiên sầu…

Ông đồ vẫn ngồi đấyQua đường không ai hayLá vàng rơi trên giấyNgoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nởKhông thấy ông đồ xưaNhững người muôn năm cũHồn ở đâu bây giờ?

(Vũ Đình Liên)

Tết đang vào nhà

Hoa đào trước ngõCười tươi sáng hồngHoa mai trong vườnLung linh cánh trắngSân nhà đầy nắngMẹ phơi áo hoaEm dán tranh gàÔng treo câu đốiTết đang vào nhàSắp thêm một tuổiĐất trời nở hoa