Rate this post
Cảm ơn người lớn (bìa cứng) - Nguyễn Nhật Ánh
Cảm ơn người lớn (bìa cứng)
Cảm ơn người lớn (bìa mềm) - Nguyễn Nhật Ánh
Cảm ơn người lớn (bìa mềm)

Thể loại Truyện dài Tác giả Nguyễn Nhật Ánh NXB NXB Trẻ CTy Phát Hành NXB Trẻ Số trang 264 Ngày xuất bản 10-2018 Giá bán FAHASA T I K I SHOPEE

I. Giới thiệu sách Cảm Ơn Người Lớn

Cảm ơn người lớn – một áng văn lãng mạn trong giọng hài hước đặc biệt “dành cho trẻ em, và những ai từng là trẻ em”.

Bạn sẽ gặp lại Mùi, Tủn, Tí sún, Hải cò… của Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, cùng chơi những trò chơi quen thuộc, và được đắm mình vào những ước mơ điên rồ, ngốc nghếch nhưng trong veo của tuổi mới lớn hồn nhiên và đầy ắp dự định.

Và cả khi họ đã trưởng thành, bạo chúa thời gian đã vùng vẫy thế nào trong cuộc đời của những nhân vật mà bạn yêu quý…

Hãy bắt đầu đọc từ bất cứ trang nào, có thể đọc bất cứ lúc nào, và cùng với bất cứ ai. Bạn sẽ nhận được món quà “n trong 1” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh: sẽ n lần thổn thức qua 1 cuốn sách 19 chương đầy ắp tình bạn ngây thơ, tình xóm giềng tốt lành nhân ái, tình yêu đắm đuối ngọt ngào…

Cảm ơn người lớn được Nguyễn Nhật Ánh đặt bút viết đúng sau 10 năm ra đời Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ – cuốn sách bán chạy tới nay đã 400.000 bản.

Trích đoạn hay trong sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”

  • “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em.”

So với trẻ con, người lớn luôn cảm thấy thiếu thốn và luôn cảm thấy đau khổ. “Ôi, đời tôi sao khổ thế này!” – đó là câu người lớn hay than, từ người không đủ tiền mua một tấm áo đến người thiếu một khoản tiền nhỏ để có thể mua một ngôi nhà lớn.

Trẻ con không bao giờ than như thế, vì bọn tôi cả đời chỉ cần đủ tiền mua bánh kẹo, cà rem, xi-rô, ổi xoài (tất nhiên cuộc đời trẻ con chỉ kéo dài đến chừng nào trở thành người lớn). Đang đói bụng mà có tiền mua một ổ bánh mì là cuộc sống bọn tôi lập tức biến thành màu hồng dù trước đó nó được vẽ bằng gam màu nhem nhuốc gì đi nữa.

Tóm lại, trẻ con chẳng có mơ ước gì cao xa. Nhờ vậy bọn trẻ không có nhiều khổ não, thất vọng hay bất đắc chí như người lớn. Người lớn cũng biết thế nên họ tự đặt ra các câu danh ngôn để tự răn mình. Lớn lên tôi đọc được câu “tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc” – “biết đủ thì ắt thấy đủ, còn đợi cho đủ sẽ chẳng bao giờ thấy đủ”. Câu nói rất hay (người lớn bao giờ cũng nói hay) nhưng sau khi gật gù khen hay, người lớn thường làm ngược lại.

Sách có 2 phiên bản:

  • Bản Thường
  • Bản Đặc Biệt: Tặng Kèm Thiệp + Phong Bì Thiệp + Bookmark Số Lượng Có Hạn

Thông tin Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh

Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh với quyển Cảm ơn người lớn vừa in xong
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh với quyển Cảm ơn người lớn vừa in xong – Ảnh: L.Điền

Nguyễn Nhật Ánh (sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955) là một nhà văn người Việt. Ông được biết đến qua nhiều tác phẩm văn học về đề tài tuổi mới lớn, các tác phẩm của ông rất được độc giả ưa chuộng và nhiều tác phẩm đã được chuyển thể thành phim.

Ông lần lượt viết về sân khấu, phụ trách mục tiểu phẩm, phụ trách trang thiếu nhi và hiện nay là bình luận viên thể thao trên báo Sài Gòn Giải phóng Chủ nhật với bút danh Chu Đình Ngạn. Ngoài ra, ông còn có những bút danh khác như Anh Bồ Câu, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông.

Năm 13 tuổi, ông đăng báo bài thơ đầu tiên. Tác phẩm đầu tiên in thành sách là một tập thơ tên Thành phố tháng tư (Nhà xuất bản Tác phẩm mới, 1984, in chung với Lê Thị Kim). Truyện dài đầu tiên của ông là tác phẩm Trước vòng chung kết (Nhà xuất bản Măng Non, 1984). Hai mươi năm trở lại đây, ông tập trung viết văn xuôi, chuyên sáng tác về đề tài thanh thiếu niên.

Năm 1990, truyện dài Chú bé rắc rối của ông được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao giải thưởng Văn học Trẻ hạng A. Năm 1995, ông được bình chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) qua cuộc trưng cầu ý kiến bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lĩnh vực của Thành Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh và báo Tuổi Trẻ, đồng thời được Hội Nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh bình chọn là một trong 20 nhà văn trẻ tiêu biểu trong 20 năm (1975-1995).

Năm 1998, ông được Nhà xuất bản Kim Đồng trao giải Nhà văn có sách bán chạy nhất. Năm 2003, bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoa được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao huy chương Vì thế hệ trẻ và được Hội Nhà Văn Việt Nam trao giải thưởng. Đến nay ông đã xuất bản gần 100 tác phẩm và từ lâu đã trở thành nhà văn thân thiết của các bạn đọc nhỏ tuổi ở Việt Nam.

Năm 2004, Nhật Ánh ký hợp đồng với Nhà xuất bản Kim Đồng tiếp tục cho xuất bản bộ truyện dài gồm 4 phần mang tên Chuyện xứ Lang Biang nói về hai cậu bé lạc vào thế giới phù thủy. Đây là lần đầu tiên ông viết một bộ truyện hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng. Vì vậy, để chuẩn bị cho tác phẩm này, ông đã phải mất 6 tháng nghiên cứu tài liệu và đọc sách báo liên quan như Phù thủy và Pháp sư, Các huyền thoại phương Đông, Ma thuật và thuật phù thủ.

Sau Chuyện xứ Lang Biang, tác phẩm tiếp theo của ông là bút ký của một chú cún có tên Tôi là Bêtô.

Năm 2008, ông cho ra đời tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, được báo Người lao động bình chọn là tác phẩm hay nhất năm 2008.

Năm 2012, Nhật Ánh cho ra mắt truyện dài Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ. Các tác phẩm ra đời gần đây nhất là Ngồi khóc trên cây (tháng 6 năm 2013), Chúc một ngày tốt lành (tháng 3 năm 2014), Bảy bước tới mùa hè (tháng 3 năm 2015), Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng (28 tháng 2 năm 2016), Cây chuối non đi giày xanh (7 tháng 1 năm 2018) và Làm bạn với bầu trời (tháng 9 năm 2019).

II. Review sách Cảm Ơn Người Lớn

Review sách Cảm ơn người lớn - Nguyễn Nhật Ánh

LINK GIẢM GIÁ → FAHASA T I K I SHOPEE

Dưới đây là tổng hợp Review sách Cảm Ơn Người Lớn của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về cuốn sách và không cần mất thời gian tìm kiếm.

Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi và cập nhật thông tin mới nhất nhé.

1. PHẠM NHÃ DIỄM review sách Cảm Ơn Người Lớn

Quyển “Cảm ơn người lớn” được Nguyễn Nhật Ánh đặt bút viết đúng sau 10 năm ra đời “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” – cuốn sách bán chạy tới nay đã 400.000 bản và cũng là quyển đầu tiên tôi đọc của bác Ánh.

Cũng đã qua vài năm kể từ khi tôi đọc xong “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” và thật vui khi nghe thấy những cái tên quen thuộc cu Mùi, Tủn, Tí sún và Hải cò và nay thêm nhân vật mới là Hiệp còi, con Lý, Dung điệu. Đây là phần nối tiếp của những kỉ niệm thơ ấu của những cô cậu 8 tuổi đầy thơ ngây, hay bày trò nghịch dại, dành nhiều thời gian để chơi, thưở ấy tuy còn nhỏ, có những chuyện của người lớn chưa hiểu được nhưng chúng biết đồng cảm và sẻ chia cho nhau những muộn phiền bằng cách riêng phù hợp với lí lẽ của chúng.

Phong cách viết vẫn nhẹ nhàng, êm ái như thế, vẫn là đưa độc giả đến cánh đồng bát ngát thời thơ ấu biết bao hoài niệm. Khác với “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” thì tác phẩm này trầm lắng hơn vì bác Ánh có thêm thắt vào những chiêm nghiệm của bản thân khi đã là một người lớn, một người cha. Chúng tự nhiên đến nỗi đôi khi tôi cũng trôi theo những triết lí ấy rồi quên luôn câu chuyện đang kể, chúng cứ như một phần hoàn chỉnh chứ không hẳn “lạc đề” như bác Ánh nói.

Trẻ con thì được vô lo vô nghĩ còn khi đã là người lớn thì mang nặng những gánh âu lo. Ngày xưa là tỷ phú thời gian, nay chẳng mấy khi nhàn rỗi; xưa chỉ ước có vài đồng mua kẹo là mãn nguyện, nay kiếm ra bao nhiêu cũng không thấy đủ; và ai bảo cái tình yêu thưở đó chỉ là bông đùa, tình yêu của cu Mùi dành cho Tủn vậy mà kéo dài, day dứt không thua gì bất kì truyện tình yêu nào.

Bác bảo: “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em.” Và theo tôi quyển này đang mượn chuyện trẻ con để nói chuyện người lớn. Nghe hơi vô lí nhưng bạn nào đã đọc xong sẽ thấy khá thuyết phục.

Ngày: 22/03/2020

2. DUY TIẾN review sách Cảm Ơn Người Lớn

Nếu chọn tâm thế là một “người lớn dễ thương”, một người lớn đã hoặc sẽ có những thiên thần xuất hiện trong đời mình, để đọc Cảm ơn người lớn, thì quyển sách này sẽ tuyệt vời lắm đấy.

“Ở tuổi của bọn tôi, mỗi ngày sưu tập được vài con tem lạ hoặc dăm câu hát hay đã là niềm vui lớn lao. Bọn tôi đâu cần sưu tập ba nỗi lo toan và sáu nỗi buồn chán mỗi ngày. Đó không phải là thức ăn thích hợp với tuổi thơ.”

Đúng như những gì bác Ánh viết ở cuối truyện, Cảm ơn người lớn thoạt đầu thì vui vậy đó, nhưng càng về khúc sau thì những nỗi buồn, trăn trở, những ưu tư càng nhiều. Lí do có lẽ đơn giản thôi vì sự xuất hiện của những câu chuyện của người lớn càng ngày càng nhiề. Nhưng, thoạt nhiên, tớ không thấy nó nặng nề cậu à, vì những câu chuyện bác Anh kể vẫn luôn mang màu sắc nhẹ nhàng như thế.

Câu chuyện nhẹ nhàng cuốn tớ theo, vì chúng quá ư là đồng cảm với tớ. Tớ thấy mình đâu đó trong này, từ những trò nghịch ngọm thuở ấu thơ đến những suy nghĩ về cuộc sống, tình cảm,… khi đã hai mươi như bây giờ ~~

Đôi khi tớ cũng nghĩ, việc lớn lên mệt mỏi quá đỗi, nhưng âu cũng là quy luật tự nhiên, quan trọng là thái độ của mình thôi à, vì cuộc sống là vô thường.

Cũng phải nói, Cảm ơn người lớn có những khúc tớ thấy hơi gượng gạo, có thể là bởi vì bác Ánh đan xen quá khứ- hiện tại, qua hai giọng kể cu Mùi- bác Ánh nên đôi khi chuyển tiếp không được xuôi và mượt lắm.

Nhưng không sao, Cảm ơn người lớn vẫn là cuốn sách đáng đọc nếu cậu đang muốn thưởng thức cuốn nào nhẹ nhàng ha!

3. TRẦN MAI LAN review sách Cảm Ơn Người Lớn

Người lớn kỳ dị nhưng đôi khi vì họ phải nuôi trong lòng những nỗi niềm riêng như nuôi một gánh nặng. Kể ra cũng tội nghiệp người lớn. Và trẻ con cũng nên khoan dung với họ một chút. Ngày xưa trẻ con chỉ cần sưu tập được dăm ba con tem lạ hoặc đôi câu hát hay đã vui đến lạ thường nhưng trẻ con bây giờ thì lại khác.

Chúng phải nhồi nhét biết bao nhiêu thứ trên trời, phải học như ngày mai sẽ chết, không có thời gian để chơi, thậm chí để ngủ thôi tuổi thơ cũng trôi nhanh quá tới mức ta tiếc thay cho nó. Người lớn từ xưa đến nay thì luôn sưu tập những nỗi lo toan về cuộc sống, về những bữa ăn cho gia đình và lại ao ước quay về cái thời trẻ nhỏ để trở thành tỷ phú thời gian chứ không lo âu, buồn thảm như khi đã lớn lên.

4. MAI THANH THẢO review sách Cảm Ơn Người Lớn

Nếu bạn đã gắn bó với Nguyễn Nhật Ánh ngay từ những cuốn sách về tuổi thơ nổi tiếng của ông thì cũng sẽ không lạ gì với tác phẩm mới nhất này.

Xoay quanh câu chuyện về mấy đứa trẻ con trong xóm : con Tí sún, con Tủn, thằng Hải cò, thằng Hiệp và nhân vật tôi. Đó là những mảnh ghép cảm xúc khó mà phai mờ được trong tâm trí của tụi trẻ, là những ngày mà chúng cùng nhau chơi trò làm vui, làm hoàng hậu, làm vợ chồng; là những ngày mà chúng cố gắng ghép những tờ giấy nho nhỏ để vẽ bản đồ khu phố, để rồi tranh cãi nhau nhà nào trước nhà nào sau; là những ngày chúng vắt óc suy nghĩ cách kiếm tiền, để rồi không còn cách nài khác ngoài đi lượm mót vài đồng bạc lẻ; là những ngày mà chúng cùng nhau suy nghĩ những câu chuyện con con rồi cùng nhau vẽ nên một cuốn truyện tranh để bán lấy tiền giúp đỡ thằng Hiệp,…

Cứ thế, cứ thế, tình cảm của chúng cứ khăng khít, thân thiết như thế,… Chúng đâu có ngờ những tình cảm giấu kín, không dám nói ra ấy lại mang đến cho chúng những ân hận sau này. Chúng muốn quay về ngày xưa, cái ngày mà chúng vẫn còn có thể nhìn đời qua cặp mắt xanh rờn của những thiếu niên cấp 1, cấp 2,…

Thời gian làm chúng phải nhìn đời bằng đôi mắt của người lớn, khiến mọi thứ xung quanh chúng không còn đơn giản như khi chúng còn là trẻ thơ nữa.

“ Thời gian chưa bao giờ là bạn tốt của con người, tôi bi quan nghĩ. Thời gian biến tóc ta thành hoa lau, nhuộm hồn ta thành lá đỏ. Và đến một ngày nó sẽ biến cuộc đời ta thành mây trắng lang thang.”

Điểm (hết sức chủ quan) : 8/10

Bạn đọc đặt câu hỏi với nhà văn Nguyễn Nhật Ánh tại buổi ra mắt sách cảm ơn người lớn
Bạn đọc đặt câu hỏi với nhà văn Nguyễn Nhật Ánh tại buổi ra mắt sách 7-11 – Ảnh: L.Điền

LINK GIẢM GIÁ → FAHASA T I K I SHOPEE

5. THU NGHI review sách Cảm Ơn Người Lớn

Nếu “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” là que kẹo bông, là cây kem hàng dạo bình dân quê mùa mát lạnh ngày hè thì “Cảm ơn người lớn” như những viên kẹo ô mai, có ngọt có chua mà bất kì trẻ con sắp làm người lớn nào cũng sẽ nếm trải.

Cuốn sách phần 2 này đúng là đã kế thừa, tiếp nối mạch truyện và cảm xúc của CTXMVĐTT, nhưng trong một khung sườn cứng cáp, chắc chắn hơn bởi nguyên vật liệu đc lấy từ những chiêm nghiệm sâu sắc, thấm thía của một người lớn đã từng làm trẻ con.

Nhìn chung mình đồng tình với quan điểm của bác Ánh về chuyện tình yêu, hôn nhân, về “những Tủn”, những “Tí sún” trong đời mỗi người. Và trớ trêu thay nhiều bài thơ trong này dù buồn chua cay nhưng lại khiến mình thích chí lắm thay =))

“Anh chôn cất tình yêu trong vườn tịch mịch

Mười năm sau em hãy gắng quay về

Không còn anh nhưng lối mòn cỏ mọc

Những dấu giày sẽ kể lể em nghe.”

“Có hạt khô nằm chết

Bên bờ rào không tên

Ngày hôm sau chỗ ấy

Chắc là hoa mọc lên.”

“Những cơ cực tôi không cần chia sẻ

Những khổ đau tôi quen gánh gồng

Tôi chỉ sợ những bình minh quá đẹp

Không có người bên cạnh để chờ mong.”

6. NGUYEN PHUONG review sách Cảm Ơn Người Lớn

Đúng như những gì bác Ánh viết ở cuối truyện, Cảm ơn người lớn thoạt đầu thì vui vậy đó, nhưng càng về khúc sau thì những nỗi buồn, trăn trở, những ưu tư càng nhiều. Lí do có lẽ đơn giản thôi vì sự xuất hiện của những câu chuyện của người lớn càng ngày càng nhiều.

Nhưng, thoạt nhiên, tớ không thấy nó nặng nề cậu à, vì những câu chuyện bác Anh kể vẫn luôn mang màu sắc nhẹ nhàng như thế.

Câu chuyện nhẹ nhàng cuốn tớ theo, vì chúng quá ư là đồng cảm với tớ. Tớ thấy mình đâu đó trong này, từ những trò nghịch ngọm thuở ấu thơ đến những suy nghĩ về cuộc sống, tình cảm,… khi đã hai mươi như bây giờ ~~

Đôi khi tớ cũng nghĩ, việc lớn lên mệt mỏi quá đỗi, nhưng âu cũng là quy luật tự nhiên, quan trọng là thái độ của mình thôi à, vì cuộc sống là vô thường.

Cũng phải nói, Cảm ơn người lớn có những khúc tớ thấy hơi gượng gạo, có thể là bởi vì bác Ánh đan xen quá khứ- hiện tại, qua hai giọng kể cu Mùi- bác Ánh nên đôi khi chuyển tiếp không được xuôi và mượt lắm.

Nhưng không sao, Cảm ơn người lớn vẫn là cuốn sách đáng đọc nếu cậu đang muốn thưởng thức cuốn nào nhẹ nhàng ha!

7. LALA NGUYEN review sách Cảm Ơn Người Lớn

“Rút kinh nghiệm, khi đã là một ông bố, trước khi định rầy la con cái chuyện gì, tôi đều ép mình dành ra vài giây để nhớ xem hồi bé tôi có điên điên như nó hay không. Rất may là lần nào tôi cũng kịp nhận ra hồi bằng tuổi nó tôi còn điên hơn nó gấp mười lần và thế là thay vì quát mắng, tôi đổi giọng tươi cười:

– Ờ, ờ… tuyệt lắm, con!”

“Bọn tôi còn cả cuộc đời phía trước để vật lộn, thậm chí để chịu đựng những đòn roi của cuộc sống; bọn tôi không biết tương lai của mình sẽ ra sao, cũng không biết cách chuẩn bị cho tương lai như thế nào nhưng hành động bồng bột thuở ấu thơ đó đã giúp bọn tôi hình thành một thói quen để sau này không phung phí hoặc phản bội lại những ý tưởng tốt đẹp mà tuổi thơ ban phát”

Cảm ơn Cu Mùi, Tí sún, Hải cò, con Tủn… Thật ra thì những trò điên điên của mấy bản ở “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” đến nay cũng quên gần hết rồi. Mỗi trò “chồng vợ” thì bên đây vẫn còn được nhắc tới :))

Dù nội dung của cuốn kia không còn rõ rệt, nhưng cảm giác khi cầm cuốn này lên vẫn như năm 11 cứ cắm đầu vào. Rõ là con người của 2 khoảng thời gian khác nhau rồi, mà khi đọc những trò đùa (dại) vẫn tươi vui, khoan khoái, nhẹ nhõm mà cũng rưng rưng thương cho khoảng thời gian “đã từng bé dại” quá

Chỉ muốn nói là á, trước khi “Cảm Ơn Người Lớn” vẫn nên cảm ơn cho khoảng thời gian (đã từng/ đang) là trẻ con đã !

III. Trích dẫn sách Cảm Ơn Người Lớn

Trích dẫn sách Cảm ơn người lớn - Nguyễn Nhật Ánh

LINK GIẢM GIÁ → FAHASA T I K I SHOPEE

“Trẻ con nghĩ đến mọi thứ trừ cái chết. Chúng không thấy cái chết có liên quan gì đến mình. Hoặc giả cái chết ở xa quá, tận múi bên kia cuộc đời, vì vậy bọn trẻ chẳng mấy bận tâm. Càng lớn người ta đến gần cái chết, vì thế người ta sợ. Cái chết cũng giống như chiến tranh. Khi chiến tranh còn ở xa, người ta chỉ nhìn thấy nó trên các bản tin thời sự báo chí hoặc trên ti vi, do đó người ta không có cảm giác sợ hãi. Người ta đọc tin chiến sự cũng bình thản như đọc tin thời tiết. Nhưng khi chiến tranh lan đến trước cửa nhà và bom rơi ngay trên nóc hầm, nỗi sợ lúc đó sẽ tóm lấy gáy từng người. Thật ra, con người ta nói chung ít nghĩ đến cái chết. Bởi vì nếu ngày nào cũng nghĩ đến cái chết thì chẳng còn ai hứng thú để mà sống tiếp. Nhưng khổ thay, cái chết thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến chúng ta. Đó là khi trong thị trấn có ai đó qua đời, và chúng ta buộc phải nghĩ đến nó. Lúc đó, tim ta thắt lại. “Cái chết khiến người lớn sợ hãi, nhưng chỉ làm trẻ con tò mò”

Một hôm Hải cò chạy qua nhà tôi - Cảm ơn người lớn Nguyễn Nhật Ánh

Mai mốt là khi nào - Cảm ơn người lớn Nguyễn Nhật Ánh

tôi gật đầu - Cảm ơn người lớn Nguyễn Nhật Ánh

Cảm ơn người lớn bản bìa mềm (trái) và bìa cứng
Cảm ơn người lớn bản bìa mềm (trái) và bìa cứng in lần đầu 150.000 bản – Ảnh: L.Điền

LINK GIẢM GIÁ → FAHASA T I K I SHOPEE Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè!

Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!