Rate this post

Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam là quyển tiểu thuyết mà mình đã đọc đi đọc lại không biết bao lần, thế nhưng mỗi lần đọc, mình lại học thêm được vài điều hay ho. Với mình, nó không phải là tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, mà đơn thuần là những trang nhật ký, ghi lại cuộc sống của một cô gái ở tuổi 19-20, bề ngoài có phần điềm đạm, dửng dưng hờ hững, nhưng nội tâm lại vô cùng phong phú và có phần gai góc.

Nếu đã đọc, ừ thì bạn đoán đúng rồi đấy. Cô gái ấy, không ai khác là nữ chính Lạc Chỉ. Nếu như truyện chỉ xoay quanh mối tình thầm kín và cố chấp mà Lạc Chỉ dành cho Thịnh Hoài Nam, có lẽ, đây chỉ là một quyển ngôn tình dành cho các bạn nữ tuổi mới lớn, vốn nhan nhản ở khắp các trang mạng và kệ sách. Cái hay của Quất Sinh Hoài Nam nằm ở giọng văn, cách kể chuyển, và đặc biệt cách Bát Nguyệt Trường An khắc hoạ những suy nghĩ, tính cách và nội tâm của Lạc Chỉ. Càng đọc, mình càng mến Lạc Chỉ. Càng đọc, mình lại thấy một phần khác của bản thân mình ở cô.

Lần đầu mình đọc Quất Sinh Hoài Nam là vào đầu năm hai đại học. Khi đó, mình vừa kết thúc một mối tình, ngày ngày bận rộn với việc học ở trường, học IELTS để săn học bổng, rồi làm thêm và tham gia đủ thứ thể loại hoạt động ngoại khoá. Trong những tháng ngày mỏi mệt đó, Lạc Chỉ lúc ấy với mình giống như một người bạn, đồng hành và an ủi mình, thay mình biểu lộ và nói lên những tâm tư trong lòng.

Mình còn nhớ, truyện khi đó còn chưa dịch toàn văn, phải hơn 1 năm sau mới xuất bản sách. Thế nên, mỗi tối trước khi đi ngủ, mình lại lên chuyên mục Literature của Forum Kites ngóng chương mới. Mỗi một chương truyện, dù vui hay buồn đều là một niềm an ủi với mình, để rồi sau này, mỗi khi nhớ đến Lạc Chỉ, nhớ đến Quất Sinh Hoài Nam, mình lại nhớ lại quãng thời gian năm ấy, tuy khó khăn, nhưng mỗi ngày trôi qua đều tràn ngập mơ ước và động lực.

Vậy nên, đừng hỏi vì sao mà từ ngày lập Góc nhỏ của Annie đến giờ, mình đã năm lần bảy lượt đăng các trích dẫn trong truyện.

Nay, nhân dịp tròn một năm Góc nhỏ tròn 1 tuổi, mình cũng chẳng có món quà gì to tát, chỉ có thể tổng hợp tất cả những trích dẫn mà mình thích nhất trong truyện và chia sẻ với các bạn. Hy vọng những bạn đọc rồi sẽ có dịp hồi tưởng đôi chút, còn những bạn chưa đọc thì có thể tìm đọc nhé. À mà nhận tiện, tiểu thuyết này đã được chuyển thể thành web drama rồi. Cá nhân mình rất thích diễn viên nữ đóng vai Lạc Chỉ. Tuy rằng phim có cải biên đôi chút, nhưng nhìn chung vẫn giữ được màu sắc của truyện.

(1)

Cô không tin vào thứ gọi là số mệnh. Cô sợ mình lo tai kiếp của trời rồi sẽ quên đi mối họa từ người. Vì mối họa từ con người còn có thể ghét bỏ và phản kháng nhưng ý trời thì không chống được. Nếu tin vào vận mệnh thì có lẽ cô sẽ chẳng hy vọng được điều gì nữa.

(2)

Người biết chờ đợi bền bỉ mới là kẻ thông minh. Nhẫn nại là yếu tố cần thiết.

(3)

Không phải là cô không thích những màu rực rỡ, chỉ là nó không hợp với cô.

(4)

Phải tự biết mình là ai, nên làm gì và thích hợp với cái gì.

(5)

Những người có bí mật trong lòng đều rất cô đơn.

(6)

Trò xe trượt nước hay nhất là ở mấy giây lao từ trên cao xuống. Lúc trước chúng ta xếp hàng lâu như thế, sau đó lại phải ngồi đây run rẩy với đống quần áo lạnh ngắt, suy cho cùng cũng chỉ vì mấy giây được hét thỏa thích vừa rồi. Cho nên bình thường cứ nhàm chán một chút, vào những ngày như hôm nay mới có thể cảm thấy vui vẻ. Trong một đời người, phần lớn thời gian đều là nhàm chán mà.

(7)

Muốn thổ lộ thì cần có dũng khí. Là thứ dũng khí sẵn lòng gánh chịu mọi hậu quả. Bởi vì nếu không nói ra thì sẽ tiếc nuối. Nhưng nói ra rồi, cũng chỉ còn hối hận mà thôi.

(8)

Những người mang thù hận đều cô đơn.

(9)

Mình thích mua sách về đọc hơn. Dù là sách mới trong thư viện mình cũng không thích. Vì sớm muộn cũng có ngày đem trả. Vừa nghĩ đến chuyện một ngày nào đó không thuộc về mình nữa là mình lại sợ hãi. Mình nhất định phải mua được, cầm và đọc nó, vừa đọc vừa ghi lại những gì mình thích, rồi giữ nó mới nguyên, đặt nó ngay ngắn trên giá sách.

(10)

Từ nhỏ mình đã không thích hỏi vì sao. Dù gì người lớn cũng bảo lớn lên khắc biết, vậy nên mình luôn tin rằng trưởng thành là lời giải cho mọi vấn đề. Mình sẽ nhớ thật kỹ những chuyện chưa thể hiểu được và kiên nhẫn chờ đợi quá trình trưởng thành. Có lẽ đây là lý do vì sao mà ký ức của ngày đó lại hiện hữu trong đầu mình rõ ràng đến như vậy. Có người nói với mình đó là khởi đầu cho sự cố chấp của con người.

(11)

Đôi khi cô nghĩ, rất nhiều năm sau liệu mình có hối hận vì khi còn trẻ không mặc váy áo đẹp đẽ, làm những kiểu tóc thịnh hành, đứng dưới ánh nắng cười rạng rỡ như vậy hay không?

(12)

Quãng thời gian đó vốn có thể mài giũa thành một câu chuyện đẹp, để đến khi về già, cô có thể bình tâm mà gom góp và cất giữ trong tim mình hình ảnh xinh đẹp của một cô gái trắng trẻo, tóc đuôi ngựa buộc cao nhiều năm trước. Tình yêu thầm kín của cô có một nửa xuất phát từ tự ti, nửa còn lại hoàn toàn là sự kiêu ngạo. Những năm tháng đó, cô gái ấy lặng lẽ đi sau người con trai kia, đi xuyên qua những vệt nắng ban mai đan cài nhau trải đầy trên hành lang lớp học… Cô vốn có thể nắm giữ một đoạn ký ức thanh xuân đã được biên tập hoàn hảo như thế.

Dù chuyện của cô ngoài mặt không được tốt đẹp và đơn thuần như vậy nhưng ít ra cô cũng không làm chính mình phải thất vọng. Dẫu không quá vui vẻ, nhưng khi đã ấp ủ tình yêu thuần khiết tuyệt đối dành cho một người như thế, ít nhất cô cũng có thể vuốt ve nó vào những đêm chợt tỉnh giấc, có thể dùng trí tưởng tượng và những ký ức vụn vặt tạo ra chút sắc màu rực rỡ, tự sưởi ấm cho mình.

Nhưng giờ đây, tình yêu thầm kín cố chấp mà vô hại đó dường như đang vỡ thành nhiều mảnh vụn, khiến cô rất không đành lòng với quãng thời gian đã qua.

Nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành.

(13)

Yêu cũng chỉ là một cảm giác mà thôi.

(14)

Trí nhớ và sự thật đôi khi không khớp nhau. Có lẽ đó là một cách bảo vệ bản thân. Sự thật đã đủ tàn nhẫn lắm rồi, khi nhớ lại cần gì phải tự làm khó bản thân.

(15)

Bị tổn thương nặng nề đến đâu, chỉ cần đối phương hỏi một câu “Có đau không?” là có thể tiếp tục chống đỡ.

(16)

Liệu con người có thể điều khiển được ký ức của mình không? Nếu không thể, vậy những che đậy giấu diếm, những an ủi dối lòng kia từ đâu mà đến? Nếu có thể, vậy tại sao trong rất nhiều chuyện quan trọng, chúng ta chỉ nhớ được các chi tiết vụn vặt nhỏ nhoi? Những thứ quan trọng, không thể xem nhẹ thì lại bị chặn lại trước ống kính của thời gian, khuôn mặt của diễn viên chính như trở nên mơ hồ loáng thoáng? Có thật là tôi đã từng gặp người ấy hay không?

(17)

Phải vững tay chèo mới có thể chèo một chiếc thuyền đến trăm năm. Cẩn thận là quan trọng, sao mình có thể không lo?

Nhưng ai có thể cam đoan được, lỡ một ngày kia vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, chiếc thuyền được chèo cẩn thận từng li của mình biết đâu sẽ vì một phút lơ là mà mắc cạn giữa dòng chảy của thời gian?

(18)

Khi gánh vác nỗi đau của người khác, chúng ta đều rất kiên cường.

(19)

Các cụ ngày xưa thật tốt, dù có yêu hay không, một khi tình cảm đã được bồi đắp, họ sẽ bên nhau tới đầu bạc răng long, mãi không rời xa.

(20)

Cô vẫn cảm thấy trường học là một nơi rất tàn nhẫn, từng tòa nhà đứng lặng giữa dòng chảy thời gian, giữ tuổi trẻ kẹt cứng giữa khoảng không chật hẹp và sự phấn đấu nhọc nhằn, vậy mà vẫn được thể hiện bằng những lời tốt đẹp…Rõ ràng là những người trẻ tuổi học ở đây đang sống những năm đẹp nhất cuộc đời, vậy mà phải nghe theo lời người lớn, đem hết thảy niềm vui và hy vọng đặt vào sự trưởng thành và những khao khát trong tương lai. Cảm giác áp lực đè nén này đã đi qua bao nhiêu thế hệ, đối với cô, nó chẳng đem đến chút gì ấm áp.

(21)

Câu chuyện của cô chỉ đơn giản là yêu thầm- thứ tình cảm dễ gìn giữ nhất cũng dễ hủy diệt nhất trên thế gian.

Yêu thầm và yêu đơn phương không giống nhau. Trên đường, cô gái kéo áo chàng trai, lớn tiếng kêu: “Em có chỗ nào không tốt chứ? Sao anh không thể yêu em?” như vậy là yêu đơn phương, nhưng không thể gọi là yêu thầm. Cô nghĩ, mình đúng là chẳng có gì để hổ thẹn với hai chữ “yêu thầm” này.

Ít nhất là đã từng như thế. Ít nhất cô đã từng có quyết tâm mãi mãi vùi chôn bí mật này.

(22)

Con người luôn cần một vài điều như thể để có được niềm tin, có được cảm giác giống như số mệnh đã sắp đặt. Khởi đầu và kết thúc đều phải trang trọng mà hoàn hảo như thế. Nhưng ông trời không cho cô bất cứ tia hy vọng nào.

(23)

Cứ sống tiếp và không thể làm gì khác ngoài chấp nhận. Muốn sống tốt thì phải biến sự bất đắc dĩ này thành lựa chọn chủ động, khiến bản thân tin rằng đó là điều mình muốn.

(24)

Trước mắt người khác thường phải ngụy trang. Dù có suy sụp đến đâu cũng phải trưng ra nụ cười. Có ai muốn bị bàn tán chế giễu sau lưng đâu.

(25)

Chúng ta đều giống nhau. Đều tầm thường, không xứng có được một câu chuyện đặc sắc, bị cuộc sống chèn ép đến mức mất đi những điểm riêng thú vị.

Nhưng chúng ta đều biết bí mật độc nhất của mình. Nói vắn tắt chỉ được vài câu, nếu dông dài thì có thể tuôn thành ngàn lời, vạn chi tiết. Nó như một vết bớt ở dưới lớp quần áo, bình thường chúng ta không nhớ tới, nhưng khi chỉ có một mình, cởi đồ rồi đi tắm, cúi đầu bất chợt trông thấy.

Những bí mật làm nên sự khác biệt giữa người với người.

Nếu có một ngày, đến lượt tôi phải dùng bí mật kể thành một câu chuyện, tôi nghĩ câu chuyện sẽ có tên “Tôi đã từng yêu một người”.

Những lời này sẽ khiến rất nhiều người thổn thức. Và điều mà họ muốn nghe nhất là sau này chúng tôi có đến được với nhau không.

Nếu tôi nói, về sau chúng tôi đến với nhau, rồi cãi nhau, chia tay, sau đó quay lại, rồi ngoại tình, rồi nghi ngờ nhau vì chuyện mua nhà mua đất, sau đó lại kết hôn, rồi xảy ra cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu…

Nếu tôi nói, về sau tôi thổ lộ, nhưng đối phương không bận tâm, chúng tôi trở mặt với nhau, rồi lại xóa bỏ hiềm khích, tự đi tìm hạnh phúc cho mình…

Tất nhiên đó chỉ là giả thiết. Câu chuyện của tôi không có nhiều cái “về sau” đậm tình hiện thực như vậy. Người giỏi kể chuyện luôn biết nên ngừng ở đâu, cắt bỏ mọi thứ dư thừa, chỉ để lại những gì tốt đẹp nhất.

Nếu vậy thì bí mật của tôi sẽ đẹp vô cùng. Bí mật đó mang tên thầm yêu, mang tên tuổi trẻ, cũng mang tên nuối tiếc, mang tên gặp nhau vào những năm đẹp nhất, mang tên thời thanh xuân mãi mãi trường tồn.

Nhưng tôi không phải người như vậy

Rất nhiều người từng đem lòng yêu một ai đó mà mình không bao giờ có được. Hoặc vì không có được nên mới yêu. Mà thứ tôi muốn không chỉ là một niềm tiếc nuối đẹp. Chính tôi cũng không biết hóa ra mình lại dũng cảm đến thế!

Nếu bạn đặc biệt thích câu trích dẫn nào thì hãy cmt chia sẻ cùng mình nhé! 🙂