Rate this post

Đề bài: Viết bài văn kể về những việc làm, những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em cảm động.

Bài làm

Ầu ơ những lời ru hờn, những câu hò, điệu hát quê hương du dương, ngân nga. Tôi đã lớn lên qua những lời ca ấy của bà, lớn lên bằng vòng tay âu yếm, bảo bọc mà bà giành cho tôi từng chút, từng chút một. Chợt một nhịp điệu nào cất lên, lòng tôi bồi hồi nhớ về ngày xưa, khi tôi còn nhỏ, được chở che trong vòng tay của bà. Nhưng chỉ tiếc là, ta chẳng thể nào về lại ấu thơ nữa, cánh cổng xưa sẽ cứ như vậy khóa kín rồi đổ nát…Hình ảnh bà bỗng ùa về cùng những lời dạy bảo ân cần.

Bố mẹ đi làm xa từ khi tôi còn bé. Vậy nên, bà chính là người mẹ đã nuôi nấng tôi nên người. Bà như một bà tiên trong cổ tích bước ra vậy. Khuôn mặt bà nhìn rất phúc hâu, mái tóc bạc phơ trông như bà tiên. Hàm răng nhuộm bởi trầu đen nháy, trông rất truyền thống. Lưng bà đã còng, khóe mắt và đôi chỗ trên khuôn mặt đã có rất nhiều nếp nhăn xuất hiện. Dường như, những nếp nhăn ấy chính là những suy nghĩ, lo toan, trăn trở của bà cho con cháu. Những nắng mưa, giông tố của đời người chẳng có gì bà không phải trải qua. Nhớ bà, tôi nhớ tới bếp lửa. Một bếp lửa chờn vờn sương sớm, một bếp lửa ấp iu nồng đượm, bà đã nhen nhóm lên trong tôi. Bà là người giữ lửa, truyền lửa. Ngọn lửa của lòng tin, tình yêu và sức mạnh cho tôi trên suốt chặng đường dài phía trước. Bố mẹ đi xa, nhưng bù lại tôi có bà, tất cả tình thương yêu bà đều giành cả cho tôi, vun vén bù chì cho tôi từng chút một. Vì thế, dù không được gần gũi bố mẹ như bao đứa trẻ khác, trái tim tôi lúc nào cũng ấm nóng những nhịp đập yêu thương, chưa bao giờ giá lạnh. Bà như ngọn lửa sưởi ấm đêm đông, như vầng trăng dịu mát, thanh lọc tâm hồn tôi. Bà cũng là mặt trời giúp tôi trào nhựa sống. Với tôi, bà là tất cả.

Tôi nhớ mãi những lời dạy bảo ân cần mà thấm thía, sâu sắc của bà khi tôi còn bé. Những lời dạy của bà, bà đều gửi vào những câu ca dao thấm nhuần vẻ đẹp đạo lí ngàn đời của dân tộc:

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”

Bà dạy tôi phải khắc ghi công thầy nghĩa mẹ, khắc ghi chín chữ cù lao. Bà thủ thỉ: Bố mẹ đi làm xa, nhưng ở ngoài đó, cũng đang bán mặt cho đất bán lưng cho trời để nuôi con ăn học. Vì thế không bao giờ được cái lại bố mẹ, phải chăm ngoan học giỏi để xứng đáng với ơn thầy con hiểu không. Con cũng đừng giận bố mẹ vì không hay mua quà mỗi lần về thăm nhà, bởi có khi để giành giụm phần con, có những lúc bố mẹ đã nhị ăn, nhịn mặc để mong con được ấm no hơn. Tất cả những gì họ làm đều vì con, vì tương lai tươi sáng của con, con hiểu không?

Nhờ những lời ấy của bà mà tôi luôn ấm lòng, vững dạ, không cảm thấy tủi thân mỗi khi nhớ bố mẹ ở xa kia. Tôi lại tự nhủ lòng mình phải cố gắng học thật tốt để không phụ long ba mẹ đã kì vọng vào chính mình. Bà luôn là kim chỉ nam cho mọi hành động, suy nghĩ của tôi. Bà không bao giờ để tôi có những suy nghĩ ích kỉ, hèn hạ của kẻ tiểu nhân. Bà cũng chưa bao giờ để tôi tự buông thả mình. Nhưng những lời dạy của bà chưa bao giờ là lí thuyết suông, nặng trịch những quan niệm đạo đức mà đều rất gần gũi, thân thương.

Tôi nhớ bà, nhớ cả những tấm áo bà tự đan cho tôi vào mùa đông, nhớ từng cái rém chăn cho tôi khỏi lạnh, nhớ từng trưa hè bà ngồi quạt mát bên cạnh, nhớ cả những cái bánh, cái kẹo bà đi đâu về lấy phần cho tôi, nhớ những lời dạy bảo chan chứa yêu thương, hi vọng bà gửi vào tôi. Nhớ quá, nhớ hơi ấm lòng bà.

Tôi sẽ luôn mang theo những lời khuyên bảo ý nghĩa, thiêng liêng ấy của bà để làm hành trang nâng bước tôi trong suốt chặng đường dài. Bà ơi, giờ ở nơi xa ấy, cháu vẫn nhớ bà, nhớ bếp lửa ấm nóng, ấp iu men hồng của bà. “Cháu thương bà biết mấy năng mưa.”…