Rate this post

Bạch Lạc Mai tên thật là Tư Trí Huệ, hiện đang sinh sống tại Giang Nam, Trung Quốc. Chị là một tác giả có rất ít thông tin trên mạng, nhưng văn phong của Bạch Lạc Mai lại mang một chất rất riêng biệt, nhẹ nhàng, sâu lắng và mang đến những suy ngẫm cho bạn đọc. Cùng Reader điểm qua “Những trích dẫn hay trong sách của Bạch Lạc Mai” qua bài viết dưới đây nhé!

Những trích dẫn hay trong sách của Bạch Lạc Mai

  • Mỗi một con người sinh ra đều lương thiện, chỉ vì nhập thế quá lâu, trải qua quá nhiều chuyện, tiếp xúc với quá nhiều người, mới không còn từ bi nữa.
  • Một đời người luôn đi tìm phong cảnh hoàn mỹ nhất, há không biết phong cảnh hoàn mỹ nhất lại thường không hẹn mà gặp sao?
  • Tu hành là một sự siêu thoát tự do mà thanh cao. Cái gọi là đi đến nơi sơn cùng thủy tận, ngồi ngắm mây bay, chính là cảnh giới của tu Thiền.
  • Phật nói:“ Đời người sống trên trần thế như sống giữa bụi gai, tâm không động, người cũng không làm bừa, không động thì không bị thương; nếu tâm động thì người sẽ làm bừa, tổn thương thân thể, đau đớn cốt tủy, thế nên lĩnh hội đủ mọi đau khổ trên thế gian.
  • Rồi sẽ đến một khoảng thời gian mà tất cả mọi thứ đều nặng nề, tất cả mọi việc đều khiến mình hoang mang và tất cả mối quan hệ không đáng tin cậy. Vào khoảng thời gian đây, mình cứ mãi tự hỏi, tại sao hôm nay mình vẫn cứ phải chịu đựng thế này…
  • Khi còn trẻ, nếu đã yêu một người, xin bạn, xin bạn nhất định phải đối xử dịu dàng với người đó.
  • Mỗi khi nhàn rỗi, người đời thường thích đọc câu chuyện của người khác, toàn dùng những tình cảm vượt lên trên thế tục đắp điếm tháng ngày bình đạm của mình.
  • Bao nhiêu người từng hỏi câu này. Có người nói, mãi mãi là ngày mai, cũng có người nói, mãi mãi là một đời, còn có người nói, mãi mãi là muôn đời, muôn kiếp. Có lẽ bọn họ đều nói đúng, có lẽ tất cả đều nói sai, lại có lẽ nhân gian này vốn dĩ không có cái gọi là mãi mãi ấy.
  • Chúng ta đều là du khách đi ngang qua hồng trần, lưng đeo tay nải vị đời, nặng đến không cách nào đi thẳng.
  • Không phải cô yêu đến mù quáng, mà bởi cô cần một mối tình không tầm thường để điểm tô cho năm tháng thanh xuân. Khi rơi vào, cũng là lúc thức tỉnh.
  • Nếu trên đời này có ai đó khiến bạn không từ bỏ được, có việc gì khiến bạn phiền não khổ sở, nên học cách dửng dưng quên đi, chọn lựa kê cận một cảnh đẹp, làm một người yên tịnh từ bi…
  • Một ngày nào đó, dù là người rẽ lối, dù là người không còn trong tầm mắt tôi, tôi chỉ mong rằng con đường đó luôn suôn sẻ.
  • Chúng ta đều là những người bình thường nhất, nhưng vì mộng tưởng khác trong lòng, lại cam nguyện làm một lữ khách, phiêu dạt chân trời, phóng khoáng vẫy chào quê nhà.
  • Duyên phận là chuyện giữa hai người, đôi đàng tình nguyện, người hoan kẻ ái, mới là có phận có duyên. Nếu chỉ một người động lòng thì không sao đi đến được lúc nở hoa, cũng không sao đi đến tận cùng, dù có đem tình sâu nhường nào vun xới che chở, nó vẫn sẽ chết yểu.
  • Đời người vốn dĩ không nên hối hận, nhưng trên chặng đường đi lại có quá nhiều điều chúng ta phải hối tiếc, quá nhiều niềm luyến lưu. Người đã từng yêu, chuyện đã xảy ra, không thể giả vờ như không tồn tại. Không dám hoài niệm quá khứ một cách quá dễ dàng, là sợ hãi vẫn còn có những lời hẹn ước chưa từng thực hiện. Sợ mình có lỗi với cố nhân, phản bội tuổi thanh xuân không lặp lại.
  • Lòng người rất yêu mềm, cũng rất dễ thay đổi, một thoáng gió lay cỏ động đủ bóp chết tất cả quá khứ. Nhiều lúc bạn oán trách người khác chẳng được như xưa, song thực ra chính bạn cũng đã đánh mất bản thân mình năm đó.
  • Những gì tôi muốn, những gì tôi cần, chẳng qua cũng chỉ là thế này. Bầu bạn với cỏ cây, một bình trà nhạt, cùng người mình yêu, bên nhau sớm chiều. Ngày tháng bình thường chẳng cần quá nhiều những đường mật dịu dàng, có lúc, chỉ một ánh mắt ấm áp, một nụ cười mỉm tinh khôi, là đủ rồi.
  • Một con người chỉ khi sinh ra và chết đi là sạch sẽ nhất. Người vừa mới chào đời, cắt bỏ hết thảy ký ức từ kiếp trước, đến nhân gian này một cách đơn thuần nhất. Còn một người sắp đi vào cõi chết, lại là tay trắng ra đi, không mang theo nổi dù chỉ là một hạt bụi của phàm trần.
  • Chẳng cầu trong những tháng năm đẹp nhất gặp được người tốt nhất, chỉ nguyện những năm còn sống được tương phùng, lựa chọn một tòa thành sống với nhau đến già. TRông một sân đầy cây cỏ, chậm rãu pha trà nhàn nhã, bên nhau trọn đời.
  • Không biết là ai đã từng nói, nhân sinh phải lên xuống chìm nổi mới có thể bình an, quá thông thuận trái lại sẽ không được dài lâu. Tin vào câu nói đó, đối mặt với những sự cố bất ngờ sẽ tấy ung dung trấn tĩnh hơn rất nhiều. Những ngày mưa chưa chắc đều là buồn bã, có thể pha một bình trà nhàn nhã, thưởng thức nhân sinh. Lúc trăng khuyết cũng chưa hẳn chỉ toàn sâu thẳm, cũng có thể tựa cửa sổ ngồi lặng yên, dịu dàng hoài niệm cố nhân ở phương xa.
  • Một người thấu hiểu nhân tình thế thái sẽ hiểu rằng, so với hoa xuân, lá thu lại càng khiến người ta xúc động. Chỉ là tình cảm đã đến mức nhạt đi, thì khó tránh khỏi sẽ có hụt hẫng, sẽ buồn bã mà truy tìm những điều tốt đẹp đã từng có. Nhưng cũng sẽ có một kiểu người như thế này, khi yêu một người thì có thể yêu sâu đậm tận đến lúc chết đi, trong sinh mệnh của anh ta, tất cả những ngày tháng đều đẹp đẽ như lần đầu gặp gỡ.

Nguồn: Sưu tầm

Cảm ơn vì bạn đã đọc những bài viết của Reader, hy vọng những bài viết tiếp theo của chúng tôi vẫn sẽ luôn nhận được sự quan tâm, theo dõi của bạn.

Xem thêm:

  • Những câu trích dẫn sách hay và ý nghĩa trong Nhà giả kim
  • Những trích dẫn hay nhất trong sách văn học nước ngoài
  • Những trích dẫn sách triết học hay nhất giúp bạn mở rộng tâm trí