Rate this post

Danh sách chương Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 1: Ảnh Thập Thất

1 Giữa đêm.

“Rầm!” một tiếng, một nữ nhân bị ném ra ngoài, y phục xốc xếch lăn trên mặt đất, sau đó bị kéo đi, trong viện lại yên tĩnh.

Ảnh Thập Nhất và Ảnh Thập Nhị bám trên mái phòng liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được vẻ khó hiểu trong mắt nhau, nhưng, việc của chủ tử không có chỗ cho các ảnh vệ bọn họ can thiệp, biết càng ít càng tốt.

Chương 2: Bụng Đau

2 Cười, người đó nói vậy đúng không? Có ý gì, chẳng lẽ cười nhạo ta là kẻ bán tiếng cười kiếm sống sao? Đáng ghê tởm! Thủy Tụ Nhi tự đoán tự giận, những kẻ dám bất kính với hắn trước đây đều bị bỏ độc cho câm điếc hết rồi, tên này…

Hình Bắc Minh khoát tay, Thủy Tụ Nhi cũng đứng bật dậy lùi về phía sau, chỉ một khắc sau lại bị điểm huyệt, khóc không ra nước mắt.

Chương 3: Có Thai

3 “Bảo chủ đến…” Từ bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ thông báo, Ảnh Thất ngạc nhiên, chủ tử chẳng khi nào đến chỗ của các ảnh vệ, chuyện gì vậy? Vội nâng Thập Thất đang ngọ ngoạy muốn đứng dậy, qùy xuống hành lễ.

Chương 4: Tân Phu Nhân

4 Ngày oi bức, nắng gắt cuối thu tàn sát khắp nơi, các ảnh vệ vẫn tận trung hoàn thành nhiệm vụ canh gác từ nơi cách chủ tử không xa.

Hình Bắc Minh đi bộ khỏi phòng, thong thả bước tới dưới tàng cây rộng nhất trong sân, trầm giọng nói: “Xuống đây.

Chương 5: Cởi Y Phục…

5 Đám nữ nhân áo đỏ xanh trắng vừa thấy cửa mở, càng cố chen vào, các thị vệ vừa phải ngăn cản vừa phải chú ý không được đụng vào nơi không nên đụng của bọn họ, thật sự là làm khó người ta rồi… Nhưng, lệnh của bảo chủ không thể làm trái, nếu để đám nữ nhân này vào vào thì người phải đến Tu La Đường thụ hình là hai người họ.

Chương 6: Tắm Chung…

6 Nghiên Vân Thăng hành lễ một lần nữa, thuận tiện giới thiệu cô nương phía sau: “Hình bảo chủ, đây là thân muội Nghiêm Vân Hà, Vân Hà, mau hành lễ. ”

Cô nương kia đỏ mặt e thẹn cúi người thi lễ, miệng nói: “Vân Hà ra mắt Hình bảo chủ, đã sớm nghe uy danh của bảo chủ, hôm nay được gặp, quả thật là vinh hạnh của Vân Hà!”

Khóe miệng Hình đại bảo chủ nhếch lên: “Không dám, mời hai vị ngồi, nghe nói Nghiêm trang chủ bệnh qua đời, mong hai vị đừng quá bi thương!”

Biểu cảm của Nghiêm Vân Thăng lập tức biến thành bi phẫn, chắp tay nói: “Hình bảo chủ, hôm nay ngài đồng ý gặp Vân Thăng, hẳn là đã nghe được những lời đồn trong giang hồ, phụ thân tuy rằng đã quá ngũ tuần nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh cường tráng, sao lại có thể đột nhiên phát bệnh? Trong lòng ta biết có người hãm hại phụ thân ta, nhưng khổ nỗi… Không quyền không thế, ngay cả thi thể phụ thân cũng không được phép đến gần, muốn tra là khó càng thêm khó… Bảo chủ, nhất định phải giúp Vân Thăng!”

Nói xong lời cuối cùng, kích động quá độ, quỳ sụp xuống, khấu đầu một cái thật mạnh, Nghiêm Vân Hà thấy huynh trưởng như vậy cũng đẫm lệ mà quỳ xuống, “Khẩn cầu Hình bảo chủ ra mặt giúp huynh muội chúng ta!”

Hình Bắc Minh thấy như thế, trên mặt thoáng hiện ra chút không nỡ, phất tay một cái, hai huynh muội liền cảm giác một luồng lực đánh tới, một khắc sau đã đứng lên! Nghiêm Vân Thăng thầm kinh hãi, Hình Bắc Minh quả nhiên danh bất hư truyền, nội lực sâu không thể dò!

“Hai vị không cần phải như vậy, dù thế nào thì Nghiêm trang chủ cũng là trưởng bối đức cao vọng trọng trong giang hồ, đã có khả năng là bị hãm hại, bản bảo chủ làm sao có thể bàng quan khoanh tay đứng nhìn! Hai người có suy nghĩ thế nào?”

Nghiêm Vân Thăng nghe hắn nói thế, kích động không ngớt, “Bảo chủ, nếu bảo chủ ra mặt, vậy người đó sẽ không dám manh động, Vân Thăng có thể thoải mái điều tra, chỉ cần có thể tiếp cận thi thể phụ thân, vậy người hại phụ thân nhất định sẽ lộ mặt! Vân Thăng nhất định phải bắt hắn lại để an ủi vong linh phụ thân!”

Nghiêm Vân Thăng lau nước mắt, lấy một tấm thiệp mời từ vạt áo ra: “Bảo chủ, chỉ cần bắt được lũ người đó, Vân Thăng nguyện làm trâu làm ngựa!”

Ảnh Thập Thất đi đến nhận thiệp mời, huynh muội Nghiêm gia lúc này mới hạ mình nhìn thấy thị vệ kia, vừa nhìn thoáng qua chỉ nghĩ là một thị vệ thông thường, hiện tại đến gần mới phát hiện không giống, không phải một thị vệ tầm thường, người này tỏa ra khí thế khiến người khác run rẩy, Nghiêm Vân Thăng đi theo phụ thân nhiều năm như vậy, cũng đã gặp không ít nhân vật, biết rằng chỉ có người đi ra từ máu tanh mới có loại khí chất này, không dám nhìn thêm.

Chương 7: Cha Của Hài Tử

7 Ánh mặt trời chói chang chiếu vào sân biệt viện vắng vẻ dị thường, lá trên cây đại thụ Thập Thất thường trốn cũng khô cong lại, trong sân cực kì im ắng, chỉ có hai thị vệ canh giữ ngoài cửa, sáng hôm nay Hình Bắc Minh đến chỗ của bạn xấu Kha Vi Khanh, hiện tại còn chưa về.

Chương 8: Cùng Lên Đường

8 Bị đôi mắt đen thẳm của chủ tử nhìn chằm chằm mà Thập Thất cũng không nhận ra, trong đầu hắn đang rất loạn, đêm Bạch Ngọc Cầm được đưa về, hắn vẫn nhớ được mơ hồ, chủ tử vào khách điếm, hắn vẫn thầm bảo hộ bên cạnh như thường, sau đó… Có thanh âm lạ vang lên, sau đó nữa thì hồi ức dừng lại ở hình ảnh hắn phát hiện bản thân cả người trần trụi loạng choạng mặc y phục chạy đi…

Khi đó cảm thấy người không được khỏe, nhưng cứ nghĩ là do bị thích khách tập kích, giữa lúc mờ mịt cũng không chú ý xem bên cạnh là ai, chỉ nghe xem hướng nào có tiếng đánh nhau rồi đi theo, sau đó nữa thì về bảo, bản thân cũng quên mất chuyện đó… Thập Thất lắc đầu, nhất định là bị thích khách tập kích, không phải do nguyên nhân khác!

Hình Bắc Minh giận, tên này đang xem như hắn không tồn tại sao? “Thập Thất, nói, ngươi nghĩ đến chuyện gì?”

Thập Thất giật mình, nhưng vẫn quỳ xuống rất nhanh: “Chủ tử, thuộc hạ nhớ rõ đêm đó có thích khách tập kích, thuộc hạ không tha cho tên nào sống sót.

Chương 9: Nghiêm Gia Trang

9 Suốt đường đi, Kha Vi Khanh liên tục dùng ánh mắt kì dị nhìn Ảnh Thập Thất. Vén màn xe lên hít thở không khí, bên cạnh có người cưỡi ngựa đến, Kha thiếu gia nhìn hắn chằm chằm chằm; vào tửu lâu dùng bữa, Kha thiếu gia không lo ăn chỉ lo nhìn hắn chằm chằm chằm; uống thuốc, ánh mắt Kha thiếu gia sáng lấp lóe say đắm nhìn bát thuốc… Thập Thất không chịu nổi nữa, đoạn đường sau đó không vén màn lên lần nào, dùng bữa trong phòng riêng, uống thuốc cũng tránh ra chỗ vắng, cho nên, Kha thiếu gia may mắn nhận được vài cái lườm của Thất ca.

Chương 10: Hỗn Loạn

10 Sau khi cánh tay thò từ quan tài ra đẩy thần kinh mọi người lên mức căng thẳng tối đa thì tiếp sau đó liền khiến chúng nhân cứng người, sự hiện diện của Thiên Hạ Đệ Nhất bảo chủ cho bọn họ sức mạnh nhất định, chỉ chốc lát sau lưng Hình Bắc Minh đã có một đoàn người tụ tập, lão nhân có danh tiếng khi nãy lo sợ hỏi Hình đại bảo chủ: “Hình bảo chủ, đó… Cái đó…”

Hình Bắc Minh oai hùng nói: “Bản bảo chủ không tin trên đời này có ma quỷ, đó chỉ là thứ những kẻ nhát gan tưởng tượng ra.

Chương 11: Hái Hoa Tặc…

11 Ra khỏi Kỳ Châu, có hai con đường, một là đường về bảo, một đường thông đến thành Tỏa Vân, Kha Vi Khanh nổi hứng thú, đề xuất ý kiến: “Ta nói này Hình bảo chủ, mấy năm nay rồi chúng ta mới có dịp ra ngoài ngao du, hay là đến thành Tỏa Vân dạo chơi đi, nơi đó dường như sắp có lễ Bách Hoa, bản thiếu còn chưa tham gia lần nào!”

Hình Bắc Minh trầm ngâm một lúc, nhìn Ảnh Thất, Ảnh Thất vội nói: “Chủ tử, nếu là lo lắng tình trạng của Thập Thất, thì chỉ cần đi chậm một chút là được, đến thành Tỏa Vân rồi ta sẽ ở lại chăm sóc Thập Thất, chủ tử và Kha công tử cứ thoải mái đi dạo.

Chương 12: Bị Tra Tấn

12 Bên tai loáng thoáng có tiếng nước nhỏ, Thập Thất không mở mắt ra, chỉ dựa vào cảm giác để nhận biết hoàn cảnh xung quanh, rất yên tĩnh, nhưng có tiếng thở, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.

Chương 13: Trúng Loại Độc Ấy

13 Dường như nhận ra sai lầm của mình, vẻ kiên định vốn có trong mắt Thập Thất cũng không còn nữa, chỉ còn sự tĩnh lặng.

Ngón tay của công tử áo gấm dừng trên bụng hắn một lúc lâu, thu lại, xoa xoa dòng máu ướt trên người Thập Thất, vẫy vẫy vạt áo ra khỏi Hình Thất, ném lại một câu: “Đưa hắn đến phòng ta, chú ý, đừng để hắn chạy.

Chương 14: Giải Độc

14 Hình Bắc Minh trấn tĩnh lại, việc đầu tiên là đóng cửa phòng, cắt ngang sự tò mò của người nào đó, sau đó mới bước đến chỗ ảnh vệ nhà mình, nhưng đến lúc hắn lật người kia lại thì lập tức biến sắc, kiềm chế cảm giác muốn hung hăng ngược đãi chết tên cầm đầu, cởi áo ngoài ra gói Thập Thất lại đi ra ngoài.

Chương 15: Thẹn Thùng Rồi…

15 Thập Thất mở mắt ra, vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu, cảm giác khô nóng trên người giảm bớt khiến đầu hắn tỉnh táo hơn nhiều, sau đó dường như có một bàn tay với đến nơi mà hắn chưa từng thấy được sau lưng…

Tuy rằng cả người uể oải vô lực nhưng tay trái vẫn chụp chính xác vào bàn tay xấu xa kia, Thập Thất quát khẽ một tiếng, sau đó kinh ngạc đối diện với một đôi mắt rất quen, “Ngươi làm gì… Chủ tử?”

Bốn mắt đối diện, không thể gọi tên cảm giác trong lòng…

Động tác của Hình Bắc Minh không hề dừng lại, thậm chí còn cúi đầu xem nơi đó còn chảy máu không, nương theo bạch dịch Thập Thất vừa tiết ra thăm dò vào trong.

Chương 16: Trăm Hoa Đua Sắc

16 “Sao vậy, trong chăn có vàng?” Hình Bắc Minh tốt bụng ngồi xuống giường, vỗ vỗ cuốn chăn, không biết vô tình hay cố ý mà vỗ đúng vào nơi tròn tròn vểnh vểnh nào đó.

Chương 17: Huyết Ma Cung

17 Không biết điểm nào không vừa ý Hình Bắc Minh, mà khiến cho cả buổi lễ Bách Hoa sau đó không ai được xem yên ổn, Hình Bắc Minh vứt lại một câu không đẹp rồi xoay người nhảy xuống, Thập Thất làm thị vệ thiếp thân của chủ tử đương nhiên phải đi theo, Kha Vi Khanh cảm thấy một mình mình ngồi xem cực kì ngốc, giữ Ảnh Thất đang muốn xuống theo lại.

Chương 18: Xoa Bóp

18 Vào phòng Thập Thất, Ảnh Thất túm lấy tay hắn bắt mạch, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm, mạch đập ổn định, đã qua thời kì nguy hiểm.

“Thập Thất, sau này đệ không còn là một mình một người nữa, phải chú ý chăm sóc bản thân, đừng lỗ mãng như lần trước, may mà không có việc gì! Nếu chủ tử đã quyết định giữ nó lại… Thì đương nhiên có dự tính của chủ tử…” Suýt chút nữa là nói ra lời phỏng đoán ý định của chủ tử, Ảnh Thất cứng nhắc chuyển chủ đề, nhưng sao Thập Thất lại không biết được?

“Thất ca, huynh có phát hiện thấy gần đây huynh nói càng lúc càng nhiều không, hoàn toàn không giống huynh trước đây nữa?” Thập Thất đưa tay cho Ảnh Thất bắt mạch, ngoan ngoãn ngồi nghe hắn vừa mắng vừa dặn, trong lòng thật ấm áp, tuy rằng trước đây mọi người luôn ở cùng một chỗ, nhưng ai cũng có nhiệm vụ riêng, rất ít khi có thể ngồi xuống cùng trò chuyện, hiện tại… Thập Thất nghĩ đến “thứ gì đó” khiến hắn không biết làm sao trong bụng, mình nên cảm ơn nó sao?

Ảnh Thất trừng mắt: “Chê ta nói nhiều sao? Nếu không phải đệ xem ta có quan tâm không!”

Thập Thất cười cười, sau đó lại trầm ngâm nói: “Thất ca, vì sao người bị hại đều là nữ tử, nếu thật sự là các tà phái như Huyết Ma Cung thì lẽ ra sẽ không chỉ ra tay với nữ tử, với bọn họ mà nói, dương khí của nam nhân mới là trợ lực tốt nhất để luyện công, chẳng lẽ là để che mắt người khác?”

Ảnh Thất cũng ngồi xuống, cùng phân tích với hắn: “Chuyện này chỉ vừa bị vạch trần gần đây, hơn nữa là trong lễ Bách Hoa với rất nhiều nhân sĩ võ lâm, có lẽ đã có chuẩn bị từ trước, vụ án hái hoa tặc tác quái trước đây có lẽ chỉ là chiêu ngụy trang của chúng, sự việc lần này nói không chừng là lời tuyên chiến với võ lâm.

Chương 19: Chải Tóc

19 Hơi thở ấm áp phả lên mặt, Thập Thất hoảng hồn, thân thể vô thức muốn xoay người xuống giường, nhưng khi cảm giác được có một cánh tay gác trên lưng thì lập tức dừng lại, nếu quấy rầy giấc ngủ của chủ tử, hậu quả… Tính tình khi mới thức dậy của chủ tử không phải ai cũng chịu được.

Chương 20: Xác Chết Sống Lại Kìa

20 “Chủ tử?” Ngón tay Thập Thất run lên một cái.

“Nhớ kĩ lời ta nói với ngươi trước đây, ngoan ngoan ở lại trong xe ngựa, chăm sóc cho bản… Nó. ” Vốn định nói hắn phải tự chăm sóc cho bản thân, Hình Bắc Minh lại đột nhiên thấy kì kì, cho nên chuyển sang chăm sóc hài tử.

  • 1
  • 2
  • 3
  • 4