Rate this post

“Call me by your name” là một bộ phim được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết lãng mạn cùng tên của nhà văn André Aciman, người đồng thời cũng là đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất của bộ phim này.

Bộ phim kể về mối tình đồng tính giữa hai Elio (Timonthée Chalamet) và Oliver (Armie Hammer). Elio là cậu con trai 17 tuổi của gia đình ông bà Perlman. Cậu có một vẻ đẹp mỏng manh, đầy nội tâm tựa như những bức tượng Hy Lạp – thoát tục và đẹp đẽ. Với tài năng âm nhạc và niềm đam mê đọc sách mê mỏi, cậu mang trong mình một sức quyến rũ kì lạ, khiến cho ai gặp qua cũng cảm thấy tò mò và muốn tìm hiểu cậu. Và một trong những người bị cậu quyễn rũ chính là Oliver – cậu sinh viên ngành khảo cổ học vạm vỡ, đẹp trai người Mỹ mang trong mình dòng máu Do Thái. Với phong thái chủ động, đầy tự tin của mình, Oliver không chỉ làm mê mệt những cô gái địa phương, mà còn cả chàng Elio nữa.

Có thể thấy rằng Elio và Oliver là hai mảnh ghép trái ngược nhau: một Elio mới lớn với một vẻ đẹp khá nữ tính, một tâm trí vô ưu vô lo, bay bổng với những bản nhạc, những phím đàn và những vần thơ. Còn Oliver lại là một người đã trưởng thành, mạnh mẽ, tự tin, chủ động tạo mối quan hệ cùng nhưng trong tâm trí lại tồn tại bao lo âu về tương lai, gia đình và sự nghiệp. Thế nhưng khi xếp lại, họ trùng khớp với nhau một cách kỳ lạ, không có lý do gì ngoài việc:

“Because it was him (Vì đó là anh ấy)

Because it was me” (Vì đó là con)

(Lời thoại của bố Elio khi nói về sự gắn bó đặc biệt của Elio và Oliver)

Kết quả hình ảnh cho call me by your name

Tác giả André Aciman không chỉ khiến người đọc, người xem thích thú bởi sự đối nghịch của hai nhân vật chính mà còn bởi bối cảnh của câu truyện. Đó là vào mùa hè của những năm đầu 1980 ở nước Ý. Mùa hè Địa Trung Hải thật thanh bình với nắng vàng, táo chín và làn nước mát lạnh soi bóng cây xanh. Nhưng chính cái khung cảnh thanh bình, cách kể chuyện nhẹ nhàng của tác giả lại làm nổi bật những suy nghĩ của cặp đôi Elio và Oliver. Đó là những nỗi lo lắng, sợ hãi về định kiến xã hội, và cả những ngờ vực của họ về chính cuộc tình này.

Thế nhưng, bất chấp những ngờ vực, bất chấp những lo âu, họ đã đến với nhau để rồi yêu nhau. Mùa hè năm ấy, Elio và Oliver đã đắm chìm trong tình yêu, nhục dục và khoái cảm.

Thế nhưng, tại sao lại phải vội vã, phải hối hả đến vậy? Cũng dễ hiểu thôi. Bởi họ đã mất rất nhiều thời gian để nhận ra ra cảm xúc của mình và khi đó, họ cũng đồng thời nhận ra những ngày hè còn lại thật ngắn ngủi. Nhưng như một ngôi sao băng, ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ thì tình yêu họ cũng vậy. Chính vì sự ngắn ngủi của thời gian mà họ đã cố gắng dành mọi phút giây ở bên cạnh nhau, để có thể được cảm nhận nhau, để có thể hòa quyện vào nhau. Và chính điều đó đã khiến mùa hè ngắn ngủi bỗng trở nên dài vô tận.

Và rồi cái gì đến cũng phải đến. Oliver cuối cùng cũng phải rời xa cái nắng hè của miền quê nước Ý, những vần thơ, những thanh ấm của những phím đàn, và trên hết là rời xa Elio. Mối tình này kết thúc thật chóng vánh để lại trong lòng người xem và cả chính Elio những thắc mắc về tương lai. Giống như chính lời bài hát Mystery of love của Sufjan Stevens – bản soundtrack được sử dụng trong phim:

“And what difference does it make when this love is over?” (Và sẽ khác biệt gì khi cuộc tình này kết thúc ?)

Thế rồi thật buồn làm sao khi cuộc tình này lại kết thúc và để lại trong lòng cả hai người những nuối tiếc, những nỗi đau khi mà Oliver gọi gia đình Perlman để thông báo rằng mình sắp kết hôn sau hai năm xa biệt. Nhưng dù vậy, ký ức của hai người vẫn vẹn nguyên, như chính Oliver đã khẳng định với với Elio rằng: “I remember everything” (Anh nhớ tất cả mọi thứ)

Hình ảnh có liên quan

Đúng vậy, cuộc tình này đã kết thúc. Đó quả là điều đáng buồn nhưng không hề đáng tiếc chút nào. Bởi Elio và Oliver đã yêu hết mình để rồi những ngày hè rực rỡ đó sẽ tồn tại trong ký ức như là một dấu ấn của tuổi trẻ đầy ngây thơ và khờ dại – những ngày hè ngắn ngủi mà đẹp đẽ đó.

Qua câu chuyện của mình, André Aciman đã mang đến cho người xem một thông điệp thật dung dị rằng tình yêu không phân biệt giới tính hay tuổi tác mà đơn thuần chỉ là sự thấu cảm giữa hai tâm hồn. Câu chuyện này còn cho chúng ta động lực để dám yêu thương, dám mở lòng bởi dù sau này có những tổn thương, những giọt nước mắt nhưng chúng ta sẽ không bao giờ hối tiếc vì đã yêu bằng cả con tim và thể xác của mình.

Cảm ơn André Aciman vì những dòng văn thật êm đềm, cảm ơn Timothée Chalaman và Armie Hammer vì những cung bậc cảm xúc thật chân thật. Họ đã cùng nhau kể một vẽ nên một câu chuyện về tình yêu đồng tính thật chân thật, nhẹ nhàng, êm ái, lãng mạn, dung dị và đẹp đẽ. Cảm ơn “Call me by your name”!

[Liên Kết Với Tác Giả Bài Viết – Cộng Đồng Tác Gỉa Chuyên Sâu AUTHORITY]

Tác giả:

Henry Cam

Thích du lịch, kinh doanh và chia sẻ mọi thứ với phương châm: Sống là cho đi, sống là chia sẻ không giới hạn. Với mong muốn tạo ra và lan tỏa giá trị cộng đồng

Xem thêm nhiều bài viết khác của tác giả tại sachvui.co

Follow Facebook Authority- Cộng Đồng Tác Gỉa Chuyên Sâu để đọc thêm các bài viết mang tính chất chuyên sâu thuộc nhiều lĩnh vực/ chủ đề khác nhau từ các tác giả là Blogger/ Author đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam.