Rate this post

Cỏ Hạnh Phúc – Hari Won

Cỏ hạnh phúc là cuốn tự truyện được Hari Won thực hiện trong sáu tháng và vừa ra mắt bạn đọc, gồm ba phần chính. Phần một kể về tuổi thơ nghèo khó và ước mơ trở thành ca sĩ của Hari Won. Phần hai kể về những mối tình Hari Won từng trải qua, tổn thương mà cô chịu đựng khi công khai chia tay rapper Tiến Đạt và niềm hạnh phúc khi tìm thấy tình yêu bên MC Trấn Thành. Phần ba viết về quá trình chữa khỏi bệnh ung thư cổ tử cung, nỗ lực thay đổi bản thân và hoạt động nghệ thuật của Hari Won.

Giới thiệu sách

Cỏ Hạnh Phúc – Vẫn là Hari – nhưng là một Hari rất khác

“Đừng dễ dàng gục ngã bởi bất kỳ điều gì…

Vì chúng ta mạnh mẽ hơn chúng ta vẫn nghĩ…”

Xin chào, tôi là Hari Won. Và đây là cuốn sách tự truyện của tôi.

Tôi vẫn giữ một thói quen ít người biết đến, đó là viết lại tất cả những kỉ niệm vui buồn, cảm xúc của bản thân mình trong một quyển nhật kí. Tôi viết để lưu giữ lại những năm tháng cuộc đời của mình, góp nhặt từng chút một những mảnh kí ức trong suốt quá trình tôi đi qua vấp ngã và trưởng thành trong giông bão. Hơn thế nữa, tôi luôn ấp ủ một ước mơ từ khi còn nhỏ, đó chính là nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ ra mắt quyển tự truyện của bản thân, vào một thời điểm thích hợp, tại một tương lai thích hợp.

Hiện tại, có lẽ chính là tương lai thích hợp đó. Tôi đã trải qua đủ nhiều những thăng trầm, mất mát, tổn thương và cả niềm hạnh phúc viên mãn.

Hiện tại, tôi đã có đủ khả năng để hoàn thành ước mơ năm đó, đã có đủ đầy sự chuẩn bị để kể cho các bạn nghe về cuộc đời mình. Tôi mất 6 tháng để hoàn thành bản thảo với sự nỗ lực bằng cả tiếng Việt và tiếng Hàn. Và giờ đây, thành quả của 6 tháng nỗ lực đó đang nằm trên tay của các bạn.

Cỏ Hạnh Phúc ebook như một món quà tôi dành cho các bạn, và hơn thế nữa, nó chính là món quà tôi dành cho chính mình. Tôi dành tặng nó cho những tháng năm tuổi trẻ rực rỡ đã qua, dành cho cả ngày mai ngập tràn ánh nắng ban mai đang tới.

Dành cho những tháng năm luôn nỗ lực hết mình trên sâu khấu.

Dành cho một cuộc đời quá nhiều giông bão nhưng cũng không kém lung linh sắc màu.

Sống mà để người khác thấy mình cười, đơn giản hơn nhiều việc để người ta thấy mình khóc.

Thật ra, mỗi lần ánh đèn sân khấu khép lại tôi đều rất vội vã. Thật ra, cuộc đời tôi là chuỗi ngày bận rộn với nhiều thăng trầm, chẳng chút thảnh thơi.

Cuốn sách Cỏ Hạnh Phúc sẽ là chút “thảnh thơi” sống chậm tôi dành tặng bản thân mình.

Và dành cả cho các bạn, những người đã đang và yêu mến ủng hộ Hari Won rất nhiều năm qua!

Trích đoạn

Phần một: Con lai

Được sang Việt Nam sống, tôi cảm thấy rất vui vì điều đó giống như một sự giải thoát vậy. Việt Nam đã cho tôi rất nhiều, đưa tôi thoát khỏi quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời mình, cho tôi tình thương, sự tự tin và cả niềm tin vào cuộc sống. Nếu không đến Việt Nam, có lẽ, tôi đã không trở thành tôi của ngày hôm nay.

Hàn Quốc là một đất nước đề cao sự tự tôn dân tộc. Nếu như Việt Nam có đến 54 dân tộc anh em, thì ở Hàn Quốc, tất cả mọi người đều chung một dân tộc: dân tộc Hàn. Vì vậy, họ không thích những người làm ảnh hưởng đến niềm tự hào đó của mình. Tất cả những người như chúng tôi, những đứa con lai của người Hàn và người ngoại quốc, đều được coi là sai trái với truyền thống tốt đẹp đó.

Mỗi ngày đi học tôi đều bị bắt nạt, dù lúc ấy tôi mới chỉ là một đứa trẻ lớp hai, lớp ba. Các bạn gọi tôi là con lai. Trẻ con thì chẳng biết gì để có thể buông lời ác ý, nhưng chúng nghe người khác nói nhiều nên cũng bắt đầu gọi theo. Nhưng những lời càng không có ác ý lại càng được nói ra tự nhiên. Chúng trêu chọc tôi như thể đó là một trò đùa vô hại, và tôi càng phản ứng lại thì càng bị trêu chọc nhiều hơn. Cứ như vậy, lũ trẻ có lẽ mãi mãi không bao giờ biết rằng những lời đùa cợt đó đã khiến tôi tổn thương nhiều như thế nào.

Lúc đầu khi nghe các bạn nói những lời không hay, tôi thậm chí còn không hiểu. Chỉ là một hôm nọ, một người bạn chạy đến nói với tôi rằng “Hôm nay mày có nickname nha!”. Tôi lúc đó thực sự cảm thấy rất vui vẻ, vì mình cũng có nickname rồi, sau bao lâu thì cuối cùng mình cũng được các bạn đón nhận và đặt cho một biệt hiệu để gọi thân thiết. Nhưng biệt hiệu đó, biệt hiệu mà tôi từng ngây thơ nghĩ thể hiện cho sự thân thiết đó, có lẽ vĩnh viễn không nên có thì hơn. Các bạn gọi tôi là “Tạp chủng”. Vì còn là một đứa trẻ, vốn từ của mình chưa nhiều, tôi cứ nghĩ đó là một cái tên dễ thương mà bạn bè đặt cho mình. “Ừ, từ hôm nay tao là tạp chủng nha” – tôi hào hứng với cái tên mới đầy dấu vết của sự miệt thị ấy.

  • Mẹ ơi, con có nickname rồi! Các bạn gọi con là tạp chủng đó!

Trái ngược với sự hồ hởi trong lời nói của tôi, mẹ tôi chỉ nghe rồi sững sờ im lặng một hồi. Tôi mơ hồ cảm thấy điều gì kỳ lạ, mà những điều kỳ lạ không phải lúc nào cũng tốt đẹp. Mắt mẹ dần đỏ hoe, tôi hoang mang không biết mình đã làm gì sai, khiến bà phải khóc. Mẹ chỉ lặng lẽ nắm tay tôi thật chặt, nhìn tôi rồi nói:

  • Hari ơi, con đúng là tạp chủng. Thế nên con phải sống mạnh mẽ. Con không được phép yếu đuối nhé.

Lời mẹ nói khiến tôi bắt đầu mông lung sợ hãi. Hình như biệt hiệu mà tôi cứ tưởng là thân thiết kia có điều gì đó không ổn. Tra từ điển, tôi mới cay đắng nhận ra mình bị các bạn xúc phạm. Ác ý hay không ác ý không phải là điều tôi lưu tâm lúc đó, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình chìm trong sự tổn thương. Hàng đêm, sau khi mọi người trong nhà đã ngủ hết, tôi mới dám lặng lẽ rơi nước mắt một mình. Một phần tôi sợ ba mẹ la, một phần tôi cũng không muốn họ phải bận tâm quá nhiều về những chuyện như thế này. Cuộc đời đối với họ cũng đã quá bất công rồi.

Sự tổn thương khiến tôi không muốn đến trường và gặp những bạn bè nữa. Tôi nói với mẹ rằng tôi không muốn đi học. Nhưng biết làm thế nào được, mẹ cũng chỉ có thể an ủi tôi: “Thôi, con ráng đi!”. Tôi biết mẹ cũng chẳng thể làm gì để mọi chuyện khác đi, bởi chúng tôi, những đứa con mang hai dòng máu, sinh ra đã buộc phải chấp nhận những điều cay nghiệt như vậy rồi. Đó là bài học đầu tiên tôi lĩnh ngộ được trong đời mình. Trong cuộc đời, có quá nhiều thứ chúng ta không thể chọn lựa, chỉ có thể chấp nhận. Tôi không thể chọn lựa cách mình sinh ra, nhưng tôi sẽ tự mình chọn lựa cách đối mặt với nó.

Tôi trốn học. Hàng ngày, tôi vẫn ra khỏi nhà đều đặn vào giờ đi học, lên lớp đầy đủ, nhưng rồi tôi sẽ tìm một lý do nào đó để xin phép về sớm. Câu nói “Hôm nay gia đình con có chuyện, con xin phép về sớm” được tôi thốt ra dễ dàng. Mỗi một ngày trôi qua, tôi lại tìm một lý do để không phải tiếp tục giáp mặt các bạn. Nhưng dù có xin phép về sớm đi chăng nữa thì tôi cũng không dám về nhà. Tôi đi lang thang trên đường, tìm một góc chung cư nào đó, hay một con hẻm nhỏ, những chỗ mà không ai để ý, rồi ngủ. Tôi cứ lang thang như vậy, chờ đến vừa vặn giờ tan trường thì lại ôm cặp sách đi về. Cứ như vậy được một thời gian thì ba mẹ tôi phát hiện.

Tôi cuối cùng cũng phải trả giá cho lựa chọn của mình. Trốn học thì sẽ bị bắt, không sớm thì muộn. Phát hiện tôi trốn học, ba không tiếc tay cho tôi một trận no đòn, mẹ thì chỉ ngồi đó và khóc. Trận đòn khiến tôi đau, nhưng nước mắt của mẹ lại càng khiến tôi đau lòng hơn. Tôi nghĩ, mẹ vừa buồn vì tôi trốn học, nhưng cũng vừa thương tôi là con lai nên bị trêu chọc đến mức phải chọn cách trốn tránh. Nước mắt của tôi ngày hôm đó, cũng không biết là vì đau, hay là vì tổn thương trong lòng. Tôi buộc phải quay trở lại trường học bình thường, nhưng cách đối xử của bạn học vẫn khắc nghiệt và ác ý đến mức tôi không thể kìm nén bản thân mình lâu hơn nữa. Tôi rơi vào trạng thái tâm lý rất nặng nề, đỉnh điểm là khi tôi hét lên với những đứa trẻ trêu chọc mình, rằng vì chúng mà tôi không thể học nổi, điều tôi nhận lại không phải là lời xin lỗi nên có mà lại là những lời thách thức trẻ con. Tôi lại quyết định thu dọn tập sách và bỏ lớp. Mệt mỏi vì tổn thương, sợ hãi lẫn tức giận vì những lời trêu chọc, oan ức vì cả thầy cô lẫn ba mẹ đều không thấu hiểu, khoảng thời gian đó với tôi thực sự kinh khủng. Tôi muốn thoát ra khỏi cuộc sống ở nơi đây, bắt đầu một cuộc đời mới, là một con người mới. Tôi muốn được ở đâu đó, nơi mà việc sinh ra là một đứa con lai, không khiến tôi phải khổ sở mỗi ngày như thế này nữa.

Đọc thêm: Gập Ghềnh Tuổi 20

Phần 2: Những tổn thương khi chia tay Tiến Đạt

Năm 2015, khi rời xa bạn trai, Hari vừa phải chịu đựng cảm giác cô đơn, đồng thời đối mặt với chỉ trích của dư luận.

Chia tay một mối tình gần chín năm, chia tay người đàn ông gắn bó với mình trọn vẹn tuổi thanh xuân, dư luận lên án và tiếc nuối, nhưng chắc họ quên rằng, tôi và cả anh, những người trong cuộc mới là người xót xa nhiều nhất. Tôi cũng là người có trái tim, tôi cũng chỉ là một người con gái bình thường, nỗi đau từ tình yêu không thành cũng khiến tôi day dứt và đau đớn. Đưa ra quyết định kết thúc tình yêu gần một thập kỷ, đâu phải điều dễ dàng với bất kỳ ai. Nhưng sau bao nỗ lực và cố gắng, cuối cùng duyên đã hết, nợ không còn. Vì những lý do mà cả hai chúng tôi đều đồng thuận, qua nhiều lần suy nghĩ, đắn đo và trăn trở, chúng tôi mới đi đến quyết định chia tay.

Thời điểm chia tay có lẽ là thời gian tôi chịu nhiều tổn thương đủ bằng cả cuộc đời này gộp lại, nhất là tôi lại là người của công chúng. Khi tin tôi và anh chia tay được công bố, bản thân tôi đã hứng chịu rất nhiều búa rìu dư luận. Rất nhiều người hỏi tôi, nếu đã biết trước sẽ chẳng bên nhau đến tận cùng, tại sao còn cố gắng đến tận ngần ấy năm? Tại sao tôi không cố thêm chút nữa để có thể kéo dài mối quan hệ này? Hay vì tôi là người phụ nữ tham hư danh, chỉ lợi dụng người yêu để mọi người biết đến mình, rồi khi có chút tiếng tăm, tôi sẵn sàng vứt bỏ mối tình ấy để đến với một người giàu có hơn, nổi tiếng hơn?

Tôi chỉ có thể im lặng, tự mình biết với chính mình. Tôi đã dốc sức vì tình yêu này, đi được với nhau đến từng ấy năm chính là vì chúng tôi đã cùng nhau cố gắng vượt qua mọi khó khăn, chỉ tiếc là mọi chuyện chỉ có thể đến đây thôi. Tôi đã cố gắng chấp nhận sự vô tâm của anh, sự vô tâm rất đàn ông, rất bản ngã. Anh không phải là người xấu, anh chưa từng chủ đích làm tổn thương đến những người xung quanh, nhưng sự vô tâm trong vô tình của anh đã khiến tôi dần bước chậm lại, đến khi không còn cảm giác hạnh phúc khi bước bên anh nữa.

Đôi khi bạn phải học cách buông tay kể cả khi bạn không muốn, đơn giản vì biết sẽ chẳng thể bên nhau nên hãy dừng lại trước khi đánh mất cả sự trân trọng cuối cùng dành cho nhau. Gần chín năm ư? Dài chứ, nhưng không muộn. Quãng thời gian đẹp đẽ từng có, với chúng tôi, đã là rất đủ rồi.

Thời điểm đó, tôi cảm thấy mọi lời giải thích của mình đều vô nghĩa. Anh Đạt bảo để anh đứng ra nói hết và giải thích hết cho em, nhưng tôi đã ngăn anh lại. Có lẽ điều mà mọi người muốn không phải là sự thật. Điều mà mọi người muốn, không phải lời giải thích hợp lý của chúng tôi, mà là lời giải thích thỏa đáng với suy diễn trong họ. Vậy thì tôi nói ra, dù bất kỳ điều gì đi nữa, cũng có ích gì chứ? Sự thật vẫn mãi là sự thật, cho dù người khác chọn tin hay không tin.

Tôi nhớ có một bài phỏng vấn anh Đạt đã nói rằng: “Anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em, dù tình mình hết nhưng nghĩa luôn còn em nhé. Anh là người thân của em”.

Những lời nói đó của anh, tôi nghe mà cảm động phát khóc. Đến những phút giây cuối cùng khi không còn là người yêu của nhau, anh vẫn tốt và yêu thương, trân trọng tôi nhiều như thế. Tôi là một cô gái quá may mắn, để được cùng anh trải qua ngần ấy năm trong đời.

Chúng tôi đã đi với nhau những năm tháng đó, tình yêu đó, là thật.

Chúng tôi của quá khứ đổ vỡ ấy, tôi không còn muốn nhắc đến nữa. Dư luận ngoài kia đã bàn tán về điều đó quá nhiều, khơi gợi lại chỉ khiến người trong cuộc như anh và tôi cảm thấy nặng nề không đáng có. Tôi chỉ muốn nói rằng: Cảm ơn cuộc đời này đã có anh, yêu thương tôi nhiều đến vậy. Cảm ơn anh, đã bước cùng tôi một đoạn đường dài nhiều kỷ niệm trong cuộc đời này.

Chúng tôi, thật sự đã từng hạnh phúc.

Sau chia tay, bạn thấy thế nào?

Trống trải.

Đúng, đó chính là cảm giác trống trải.

Giống như bạn đã mất đi một người thân vậy. Sau ngần ấy năm yêu anh, từ lâu tôi đã xem anh và gia đình anh chính là gia đình thứ hai của mình.

Hiện tại nhiều người vẫn lục lọi lại các status cũ, ảnh cũ của tôi và comment nặng lời, tag bạn bè vào rồi cùng nhau trêu đùa mỉa mai. Thế nhưng tôi không quan tâm điều đó. Tôi không bao giờ xóa những tấm ảnh đó đi, bởi lẽ, quãng thời gian đó đã từng tồn tại. Quá khứ chính là điều tạo nên tôi của ngày hôm nay, tôi không việc gì phải phủ nhận chúng. Tình yêu giữa tôi và anh Đạt là rất đáng trân trọng, không có lý do gì tôi phải chối bỏ. Tôi chẳng còn bận tâm tới thiên hạ nói gì nữa. Không ai sống cuộc đời của tôi để có thể hiểu được những gì tôi đã phải trải qua, vì vậy họ cảm thông thì tôi vô cùng cảm ơn, còn họ bỉ bai thì tôi không thể làm gì khác được ngoài việc học cách bỏ ngoài tai tất cả.

Nói thì đơn giản, nhưng thời điểm ấy, tôi mất ngủ nhiều đêm. Tôi dặn lòng không muốn bận tâm nhưng vì không ngủ được nên lại lò dò lên mạng, đọc xem người ta nghĩ gì về mình.

Họ nói nhiều về tôi. Rất nhiều.

Ánh mắt tôi lướt trên màn hình, bản thân thì chỉ biết im lặng.

Sau khi chia tay, dường như tất cả mọi người đều trở nên ghét bỏ, không còn ủng hộ và yêu thương tôi như trước nữa.

Tôi vừa phải chiến đấu với nỗi đau của bản thân, vừa phải đối mặt với ánh nhìn của dư luận ngoài kia. Tình yêu là của hai người, vậy mà chúng tôi phải đau lòng vì những lời của người ngoài cuộc nhiều quá.

Những ngày ấy tôi hay ngồi lặng thinh trong phòng, mở những bài nhạc bất kỳ không theo quy tắc, miễn là nó phát ra tiếng động. Sau đó, lại tự pha một loại nước ngọt hay trà gì đó để uống, cũng không quan trọng mình đang uống gì, nhưng tôi vẫn làm, vì nó tạo cho tôi cảm giác rằng mình vẫn đang ổn lắm. Nghe nhạc uống trà, thi vị đến vậy cơ mà? Cuộc đời nhàn nhã đến thế, có gì đau khổ đâu?

Vậy mà nhiều khi, đưa tay ngang mắt vẫn còn thấy ướt. Nước mắt chảy ra vô thức từ bao giờ. Có lẽ, tôi không mạnh mẽ như bản thân mình vẫn tưởng.

Đó, chính là sự trống trải đến vô cùng.

Chia tay rồi, nhưng thi thoảng mẹ anh vẫn gọi điện cho tôi. Mẹ hỏi tôi ổn không, và có vượt qua được không. Sau mỗi cuộc điện thoại như thế, tôi lại khóc nhiều hơn. Mẹ nói, mẹ thương cả hai đứa, nhưng vì chữ duyên không còn, mẹ cũng không thể làm gì hơn. Mẹ nhẹ nhàng nhưng ân cần bảo, dù có thế nào con vẫn là con gái nuôi của mẹ, có khó khăn buồn bã gì, cứ tìm đến mẹ là được. Mẹ anh là một người thật sự rất, rất tốt. Mẹ luôn đối xử với tôi bằng một tình cảm ruột thịt, chăm sóc cho tôi như con đẻ, và đây cũng là điều khiến tôi đau lòng nhất khi chúng tôi chia tay. Không chỉ mẹ, mà cả gia đình anh đều là những người rất tốt như vậy, khiến tôi chỉ biết thầm cảm ơn cuộc đời đã để tôi có cơ hội được gặp họ.

Tôi đã nghĩ mình chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, vậy mà thời gian sau tan vỡ vẫn là khoảng thời gian thật khủng khiếp. Chúng tôi giờ đây như đường ray tàu hỏa, song song nhau, đặt cạnh nhau, nhưng chỉ khác là mỗi người giờ đây đã mang một nỗi niềm riêng, một cuộc sống riêng, không còn cùng nhau nhìn về một hướng nữa.

Nhưng mà, sau cùng thì, chúng ta đều sẽ trở thành một phần hồi ức đáng nhớ của nhau. Những kỷ niệm từng có, tôi sẽ gom hết lại, cho vào một chiếc hộp Pandora ký ức.

Trong đó, nhất định sẽ không hề có sự buồn thương, cũng không có những lời cay nghiệt của dư luận. Trong đó, nhất định sẽ chỉ có khoảng thời gian đẹp đẽ, của tôi và anh, của mối tình chín năm mà chúng tôi không bao giờ hối tiếc.

Trích tự truyện Cỏ hạnh phúc – Hari Won

Về Hari Won

Hari Won tên thật là Esther Lưu, sinh năm 1985 tại Hàn Quốc. Năm 2012, cô tham gia nhóm nhạc Kiss. Một năm sau, cô rời Kiss và trở về Việt Nam học tập, làm việc. Cô tham gia phim điện ảnh Chàng trai năm ấy (2014) và phát hành bản hit Anh cứ đi đi (2016).

Cuối năm 2015, Hari Won được quan tâm khi công khai chia tay rapper Tiến Đạt sau chín năm yêu nhau. Ca sĩ kết hôn với diễn viên Trấn Thành ngày 25/12/2016.