Rate this post

Chắc hẳn bạn cũng đã từng nghe nhiều về một bộ phim có tựa đề nghe thật dịu dàng và lãng mạn: “Hương Mật Tựa Khói Sương” rồi đúng không nhỉ?

Tôi cũng vậy, có điều là tôi chỉ vừa mới xem xong mà thôi. Lý do vì sao ư, lúc trước tôi không thích xem thể loại thần tiên biến hóa, bay bổng trên trời xuống nhân gian cho lắm, ngoại trừ bộ Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa. Bây giờ đợi phim tình cảm nào hay ra mắt lâu quá, phim nào chưa xem thì xem vậy. Thế là đột nhiên, một ý định nảy sinh trong đầu. “Hương Mật Tựa Khói Sương” xem thử tập một thế nào.

Bạn đang xem: Review phim hương mật tựa khói sương

Cảm nhận đầu tiên mà đạo diễn đem lại cho người xem như tôi chính là được cười vui cùng với sự ngây ngô, đáng yêu của nhân vật nữ chính Cẩm Mịch, nàng tiểu tiên tự giới thiệu ta là một quả bồ đào. Ừ thì nàng còn nhỏ quá, được nuôi dưỡng trong Hoa giới, không được phép ra ngoài, cả ngày chỉ làm bạn với thần tiên cây cỏ hoa lá nên nàng cũng háo hức muốn khám phá thế giới ngoài kia rộng lớn, hùng vĩ ra sao lắm chứ? Nàng còn có một ham muốn phát cuồng hơn nữa, đó là làm sao có thể tăng linh lực càng nhanh càng tốt, ai muốn lấy lòng nàng tốt nhất cứ cho nàng ăn cái gì để nhận linh lực nhé.

Ảnh trong phim Hương mật tựa khói sương

Cho đến một ngày, bỗng tự dưng trên trời rơi xuống một con quạ đen bị cháy khét ở ngay khu vườn nàng đang ở. Thực sự rất giống quạ đen, mà còn xấu xí nữa, đâu ai ngờ nó lại là một con chim phượng hoàng rực lửa, cả lục giới gọi con chim phượng hoàng đó là Hỏa Thần, con trai thứ hai của thiên đế. Hỏa Thần với cái tên Húc Phượng không những tướng mạo xuất chúng mà còn rất hữu dũng, thông minh, được bao tiểu tiên nữ gửi thư tỏ tình.

Âý vậy mà con chim phượng hoàng đó lại đặt trái tim mình cho duy nhất Cẩm Mịch, là nữ nhi của Thủy Thần và Hoa Thần đời trước, là vợ đã được hứa gả cho Dạ Thần, vị đại ca mà chàng rất tôn trọng. Chàng không lo sợ điều đó, thứ mà chàng lo sợ nhất thực ra chính là trái tim lúc nóng lúc lạnh, mưa nắng thất thường của Cẩm Mịch. Song tội cho Cẩm Mịch ngay từ khi mới sinh ra đã phải uống đan dược khiến nàng không thể có bất kỳ tình cảm nam nữ trai gái với ai. Có lúc nó vỡ ra để nàng được sống thật với tình cảm chính mình cùng Húc Phượng. Còn có lúc nó bị bùa phép quay về nguyên vẹn như cũ, thì nàng chẳng biết ra sao, vì không có tình yêu thì chẳng phải ở bên ai cũng vậy hay sao?

Ảnh trong phim Hương mật tựa khói sương

Chúng ta thấy một Phượng Hoàng cố gắng bảo vệ cho tình yêu của mình, còn Cẩm Mịch muốn yêu không được, nàng cứ động lòng thì tim sẽ rất đau. Thương cho Phượng Hoàng bị người chàng yêu hiểu lầm chỉ vì âm mưu chia cắt tình cảm hai người, thương cho chàng bị đâm sau lưng trong khi chàng đang làm tất cả để kéo Cẩm Mịch về phía mình. Xem đến đại hôn của Cẩm Mịch và Dạ Thần, giây phút chàng gục ngã trước mặt Cẩm Mịch, hỏi nàng một câu: “Nàng có từng yêu ta không?”

Cẩm Mịch lạnh lùng, dứt khoát đáp lại bằng hai chữ: “Chưa từng”.

“Chưa từng” nghe đơn giản quá nhưng đau thấu tâm can. Bảo sao Phượng Hoàng thay đổi, bảo sao chàng không hận, bảo sao chàng chẳng thể tin bất kỳ lời giải thích nào của nàng nữa. Cẩm Mịch ơi, có thật là “chưa từng” không khi cả hai ta đã vượt qua bao khổ ải ở nhân gian, có thật là “chưa từng” không khi nàng tự nguyện âu yếm bên ta, gửi cho ta một cánh hoa chân thân quý giá như sinh mạng của nàng. Người khác đều hiểu rõ đó là yêu, riêng chỉ có Cẩm Mịch là mù mịt. Để rồi đến khi chàng dần dần tan biến vào hư vô, Cẩm Mịch mới đau lòng đến mức viên đan dược kia chẳng thể nào đủ sức trụ nổi trong tim nàng, cuối cùng tình yêu mà nàng dành cho Húc Phượng cũng thắng được sự sắp đặt của mẫu thân nàng. Chỉ có điều, lúc nàng nhận ra thì đã quá muộn.

Ảnh trong phim Hương mật tựa khói sương

Có lẽ xem đến những phân đoạn Cẩm Mịch khóc, đau đớn quằn quại, nội tâm dằn xé, hối hận vì sai lầm thì người xem sẽ có đôi phần hả lòng hả dạ. Ai đó sẽ nói: “đáng đời mà, có không giữ mất đừng tìm”. Song cứ xem tiếp cả một chặng đường nàng chịu bao gian khổ, chỉ để hồi sinh người nam nhân mà nàng yêu, giúp chàng sống tiếp, chúng ta không khỏi không cảm động mà thương nàng. Tôi từng nghĩ tại sao cứ nhất định phải bắt buộc Cẩm Mịch đánh mất khả năng nhìn nhận màu sắc, khiến nàng về sau sống trong thế giới chỉ có hai màu trắng và đen thay vì màu sắc rực rỡ như những gì diễn ra ở Hoa Giới mới cứu được Húc Phượng. Vậy có tội cho nàng quá không, nàng là thần tạo ra hoa cơ mà?

Ngẫm lại điều đó hoàn toàn xứng đáng, trước giờ Húc Phượng đều bảo vệ nàng, lo lắng, quan tâm cho nàng vậy thì xem như lần này người bảo vệ chàng sẽ là Cẩm Mịch. Lúc trước chàng liên tục đuổi theo Cẩm Mịch, vậy đến lượt Cẩm Mịch đuổi theo chàng.

“Phượng Hoàng, ta yêu chàng, xin lỗi chàng, chàng tha thứ cho ta được không?”.

Xem thêm: Bé Ngủ Nhiều Có Tốt Không ? Chuyên Gia Giúp Mẹ Giải Đáp Thắc Mắc

Đổi lại là cái quay lưng, những lời nói sắc lạnh, những lần phủi tay từ Húc Phượng. Cẩm Mịch ơi, nàng thật sự mệt chưa?, nàng vì yêu mà ngã quỵ mất rồi. Chẳng hiểu sao xem những đoạn ngược tâm ấy, chỉ muốn nàng buông bỏ đi, đừng yêu nữa, đừng nghĩ cho người ấy nữa. Nàng trả giá vậy đủ rồi, thương mình chút đi, được không?Ảnh trong phim Hương mật tựa khói sương

Húc Phượng, con phim phượng hoàng kêu hãnh có gắng thế nào cũng không quên được bóng hình của tiểu bồ đào Cẩm Mịch. Cứ ngỡ hận là sẽ quên, sẽ buông được tình cảm ấy mà thật ra càng hận lại càng yêu. Chàng sống một thân phận khác, không nhớ về nàng, nhưng trái tim chàng không sao hòa hợp với lý trí, chàng rốt cuộc vẫn thua, chàng không làm được. Biết chàng đau chứ, thất vọng tột cùng vì hai chữ “đã từng” thốt ra tựa như lời hồi đáp năm xưa Cẩm Mịch dành cho chàng. Nếu là chúng ta cũng đau thua gì nhân vật, yêu một người đã từng hạnh phúc, đã từng hy vọng trong phút chốc bị đẩy vào hố sâu, ngờ vực mọi thứ đã từng có chỉ là sự giả dối.

Gần cuối phim lúc chàng ôm trọn Cẩm Mịch đang hấp hối trong vòng tay, lại một lần nữa chàng nhận ra, người con gái ấy quan trọng với chàng đến nhường nào. Cô dâu của Phượng Hoàng chỉ có thể là nàng thôi, Cẩm Mịch à.

Một bộ phim đem đến cho khán giả mở đầu bằng nụ cười, đến cao trào và gần đi đến đoạn kết lòng đồng cảm thương sâu sắc cho tình yêu của hai nhân vật chính. Phải cảm ơn biên kịch rất có tâm, cho chúng ta cười đó, khóc đó, nhưng vẫn không quên thỏa mãn người xem bằng một cái kết viên mãn tuyệt vời. Phim có những phần buồn thực sự, tuy nhiên xen lẫn vào đó là những đoạn gây cười từ những nhân vật phụ, chẳng hạn như Nguyệt Lão Tiên Nhân dễ thương nhí nhảnh, một Phát Xít Quân láu cá, đủ chiêu trò luôn tìm cách giúp đỡ cho tình yêu của Húc Phượng và Cẩm Mịch. Chính vì vậy khiến mạch phim không bị quá nặng nề, có lúc ngồi xem chăm chú nghiêm túc, tức giận thay cho nữ chính nhưng có lúc đạo diễn để khán giả cười ra cười vì chất hài hước đúng lúc để giải tỏa không khí căng thẳng của phim. Còn nữa, ghiền nhạc phim làm sao, đến đoạn lãng mạn, gay cấn lại gảy một khúc nhạc da diết cất lên, quá hay.

Ảnh trong phim Hương mật tựa khói sương

Nói qua một chút về Dạ Thần Nhuận Ngọc, nhân vật nam phụ, chỉ sau hai nhân vật chính. Có cảm tưởng chàng giống một Yến Tuân trong Sở Kiều Truyện, khi phải chứng kiến người mẫu thân sinh ra chàng bị ép đến chết mà chẳng thể cứu được. Có nhiều bạn cho rằng, Dạ Thần đáng thương nhất phim, bởi chàng chịu đựng nhiều quá, bị chèn ép nhiều quá nên mới thay đổi từ một thiếu niên thuần phác thành một thần tiên với bao suy tính báo thù, làm phản để đòi lại quyền tự do của mình. Thôi thì không trách chàng, bởi suy đến cuối cùng, cái giá chàng phải trả là sự đơn độc. Chàng đứng trên nơi cao nhất, nhưng trong lòng chàng buồn, nghĩ rằng bản thân chàng chẳng có gì. Tình cảm chàng dành cho Cẩm Mịch chưa chắc đã thua gì Húc Phượng. Song không phải cứ yêu là được đáp lại, nếu thiên hạ cứ yêu một người, cứ chờ đợi, cứ nỗ lực thì chắc sẽ nhận được cái ngoảnh đầu lại từ đối phương, e có lẽ chẳng có mấy người phải sầu thương vì một chữ tình đến vậy.

Tôi cứ tự đánh lừa rằng cái kết dành cho Nhuận Ngọc chỉ là kết thúc mở mà thôi. Bởi chàng chỉ cần nhìn sang bên cạnh, vẫn luôn có một nàng Quảng Lộ xinh đẹp, nhu mì cam tâm tình nguyện sưởi ấm cho trái tim lạnh giá của chàng. Nhuận Ngọc ơi, cũng đã đến lúc chàng được hạnh phúc rồi.

Nhớ đôi mắt, nụ cười hạnh phúc của Cẩm Mịch, nói câu: “Tìm chốn bình yên trong phồn hoa, êm đềm lặng lẽ hết kiếp này”.

Vì chữ tình mà đau thấu tâm can, để rồi sau tất cả được nhận về bình yên thì vẫn xứng đáng lắm, phải không nào?

Cute Bear

Cấm sao chép bài viết dưới mọi hình thức, kể cả copy có dẫn nguồn nhưng chưa được sự đồng ý của quản trị viên cũng không được xem là hợp lệ.