Rate this post

Đạo diễn Nguyễn Quang Tuyến: ‘Nguyễn Ngọc Thạch là nhà văn vô học!’Đăng Bởi MỘT THẾ GIỚI – 12:00 19-03-2015 Mới đây, đạo diễn của bộ phim ‘Cầu vồng không sắc’ đã bày tỏ quan điểm trên trang Facebook cá nhân về bình luận của nhà văn Nguyễn Ngọc Thạch dành cho đứa con tinh thần của mình. Tuy nhiên, đạo diễn Nguyễn Quang Tuyến lại khá ‘nặng lời’ khi sử dụng từ ‘vô học’ và gây ra nhiều tranh cãi. PV Một Thế Giới đã liên hệ với người trong cuộc để tìm hiểu rõ về sự việc lần này.Nhà văn Nguyễn Ngọc Thạch: Tôi thấy anh Tuyến nói đúng. Cũng dễ hiểu là với những sản phẩm đầu tay, tâm huyết, khi nhận ý kiến phản bác người ta thường cảm thấy khó chấp nhận và phản kháng lại. Nếu là tôi của đâu đó 2 năm trước, tôi cũng sẽ hành động như anh Tuyến, nhưng may quá, tôi qua rồi cái giai đoạn nặng lòng về những nhận xét khen chê dành cho sản phẩm của mình. Phim hay sách, nhìn chung đều là sản phẩm nghệ thuật, và với sản phẩm nghệ thuật thường không có hay, dở, chỉ đơn giản là hợp hay không với người tiếp nhận. Hợp với người này có thể không hợp với người kia, tùy vào nhân sinh quan và trải nghiệm của mỗi người. Nên khen hay chê, chỉ là quan điểm cá nhân.Anh Tuyến có nói tôi là “nhà văn vô học”, tôi thấy cũng đâu có sai. Vì quả thực là tôi có học qua trường lớp nào về viết văn đâu. Viết với tôi là bản năng. Và bản năng của tôi thì luôn vùng vẫy, dữ dội.PV: “Cầu vồng không sắc” là bộ phim có góc tiếp cận khá nhân văn về tình yêu đồng tính. Anh có nghĩ rằng mình đã hơi “nặng tay”? NV Nguyễn Ngọc Thạch: Tôi đâu nặng tay với “Cầu vồng không sắc”. Tôi nặng tay với tất cả những bộ phim mình từng coi. Nếu ai có theo dõi trang cá nhân của tôi, họ sẽ thấy tôi luôn khắt khe thậm chí là cực kỳ khắt khe với những bộ phim Việt ra rạp. Có những bộ phim tôi khen, nhưng thường chẳng ai chú ý lắm, họ thường quan tâm đến những phim tôi chê. Phần lớn người theo dõi, họ tin vào quan điểm của tôi khi đánh giá phim vì họ cũng thấy những thứ tương tự khi xem mà không biết phải viết ra sao. Thử hỏi, nếu tôi nói sai về phim nhiều lần, người ta có tin để nghe theo nữa không. Quay lại với chuyện “nặng tay”, ông bà mình dạy “thương cho roi cho vọt”, thương lắm mới ngồi coi chăm chú để nhớ từng chi tiết rồi ngồi viết ra như vậy, chứ chẳng để tâm thì người ta bận lòng làm chi. Vì rõ ràng, tôi biết đạo diễn nước ta có khả năng làm ra những sản phẩm tốt hơn vậy và có thể tránh khỏi những hạt sạn không đáng có. Cái họ khó chịu với tôi, thường là do cách tôi viết bằng ngôn ngữ bình dân, đôi khi tục, nhưng trước hết phải làm người ta cười. Viết theo kiểu như báo chí chính thống tôi viết được, thậm chí từng viết cho vài tờ báo với bút danh khác nhau, nhưng viết vậy đọc chán và buồn ngủ lắm, ai mà đọc đâu. Nên khi đã công khai trên trang cá nhân, tôi cứ viết theo kiểu của riêng mình, người ta đọc hết là được. Với “Cầu vồng không sắc”, tôi nói rất rõ trong bài viết rằng “phim không dở, chỉ có nội dung cũ và hơi sến”, mấy thứ đó có đúng hay không, người coi phim sẽ tự thấy. Còn những cái mắc cười của phim, là từ con mắt một khán giả tôi nhìn thấy sạn. Thay vì vào dùng lời qua lại với tôi, người bên đoàn phim chỉ cần giải thích những điểm đó của bộ phim là được.PV: Facebook là trang cá nhân. Mặc dù vậy, đây không phải lần đầu anh vấp phải sự phản đối về lối hành văn trên trang mạng xã hội. Nhiều người thậm chí còn tiêu cực nhận xét “anh không xứng là nhà văn”? Anh nghĩ sao về điều này? Như bạn nói, trang cá nhân của mỗi người thì ít ra, họ sở hữu cái quyền tự do ngôn luận cá nhân của họ chứ nhĩ? Tôi nghĩ mình đủ lớn để chịu trách nhiệm cho những gì mình nói ra hay viết ra. Cũng như có nói ở trên, “hợp với người này chưa chắc hợp với người khác”, một số người chỉ đọc khoảng một hai bài viết của tôi có dùng từ ngữ bình dân thì mặc nhiên cho rằng tôi thuộc loại người nọ kia. Còn những bài viết về tình cảm, cuộc sống, về phận đàn bà của tôi, họ đâu đọc hay đâu quan tâm. Còn về chuyện “không xứng là nhà văn”, tôi đã nói nhiều lần trên trang cá nhân, có khi nào tôi dám nhận là nhà văn đâu. Tôi đi buôn chữ giữa Sài Gòn. Chữ tôi buôn có khi đau khổ, có khi vui tươi, người mua chữ về, họ có quyền tùy nghi để đọc rồi thích hoặc không. Nếu chạm được cảm xúc của họ, họ sẽ tiếp tục ủng hộ, còn không họ dừng lại.Con người chúng ta hay có thói quen áp đặt những thứ nhiều người nghĩ thành một chuẩn mực chung và khi có bất cứ ai đi lệch khỏi chuẩn ấy, họ đều cho là dị biệt. Kiểu như đàn ông thì phải yêu đàn bà đó là quy chuẩn, còn đàn ông mà yêu nhau thì là dị biệt. Cũng như vậy, trong suy nghĩ mặc định của nhiều người thì cứ hễ người viết sách là phải nhẹ nhàng, nói những chuyện cao sang, thâm sâu, đầy tính mỹ miều, ai mà ngược lại thì không xứng là người viết văn.Nhưng khi đã dám nói lên những thứ mình suy nghĩ, tôi đã lường trước việc người ta sẽ phản đối mình và tôi cũng quen rồi cái việc người ta chưa hiểu hết về mình đã nhận xét.Mỗi người một cách sống thôi, tôi sống để thoải mái trước đã, còn phần nhận xét của những người không quen, tôi xin phép không suy nghĩ tới vì bận rộn dùng thời gian chăm sóc, lo lắng cho những người yêu thương tôi.PV: Anh có lời nào muốn gửi đến đạo diễn Nguyễn Quang Tuyến hay không?Tôi có gởi một lá thư riêng cho anh Tuyến, chủ yếu để xin lỗi nếu những gì tôi viết làm anh bận lòng. Chuyện trong cuộc, mình là người gây ra thì đích thân mình phải đi xử lý và chịu trách nhiệm chứ. Tôi tin rằng rồi đây nhiều người đọc những dòng này sẽ nghĩ “Lại là trò lời qua tiếng lại để quảng cáo cho phim”. Nhưng dù sao đi chăng nữa, việc lần này cũng là một cách để nhiều người biết đến “Cầu vồng không sắc” hơn, và phần đông khán giả sẽ là những người có nhận xét công bằng nhất. Và vẫn như vậy, tôi giữ nguyên quan điểm của mình rằng bộ phim không dở nhưng chưa thực sự hay. Đề tài của nó không mới và cách thể hiện có phần bi lụy và hơi sến. PV: Cám ơn anh!Mai Thảo – Liêu Nguyênhttp://motthegioi.vn/cau-vong-luc-sac/dao-dien-nguyen-quang-tuyen-nguyen-ngoc-thach-la-nha-van-vo-hoc-165810.html