Rate this post

Thật ra mình đọc xong truyện từ vài ngày trước nhưng có một số đoạn mình phải đọc lại nhiều lần nên đến giờ mới xem như đọc xong, à mà chắc tương lai mình vẫn sẽ đọc truyện này vài lần nữa. Bây giờ như đã hứa mình sẽ cố gắng viết một bài cảm nhận dài dài một chút. ^^ Có điều là lần đầu viết bài cảm nhận dài nên hành văn hơi tệ nàng thông cảm nha! Đầu tiên, mình muốn nói về Thường Tiếu, tên cô nàng có nghĩa là hay cười, và quả thật cô có bề ngoài khá lạc quan, vô tư. Xuyên suốt câu chuyện, Thường Tiếu cười nhiều nhưng có lẽ vì thế nên những lần cô nàng khóc lại để lại trong mình nhiều ấn tượng hơn, cái gì quý thì mới hiếm mà ^^. Những chương đầu truyện mình không thích cô nàng này lắm, vì cảm thấy cô không khác chi mấy bé nữ chính trong sáng đầy tinh thần trượng nghĩa thích đối đầu với nam chính xấu tính mà mình thường gọi là não phẳng trong mấy bộ phim thần tượng. Nhưng càng về sau mình càng thích cô nàng nữ chính này, cô không yêu ngay nam chính xấu tính trong những lần đối đầu ấy, cô yêu thanh mai trúc mã của cô, mọi chuyện tưởng như suôn sẻ hạnh phúc thì vật cản đầu tiên xuất hiện, mẹ của trúc mã của cô. Người đã nhìn thấy hai người lớn lên cùng nhau, người từng xem cô như con mà yêu thương , người cô từng kính trọng lại hóa thành kẻ khơi lên sự tự ti lớn nhất trong cô, là người gián tiếp hay cũng có thể là trực tiếp làm cô đau khổ nhất. Mình rất thích câu nói này của cô nàng:” Trước khi anh ấy giải quyết dì xong đừng tìm con nữa!” Nhưng đáng tiếc, mối tình ấy không thành. Đã có lúc mình tưởng như Thường Tiếu sẽ chìm vào đại dương đau khổ của mối tình này như mô-típ quen thuộc của những câu chuyện khác, nhưng không, cô rất mạnh mẽ, cô dành cho mình một thời gian để buồn, nhưng rồi sẽ mạnh mẽ đứng dậy, mạnh mẽ tiến về phía trước. Mình thích cách cô nàng hành xử ở cuối truyện, mình không cho rằng tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm của hai người sẽ mất đi mãi mãi chỉ vì lỡ nói lời yêu nhưng không thành. Đành rằng mẹ của Dư Phi hành xử quá đáng, nhưng bao nhiêu năm tình cảm đâu thể nói bỏ là bỏ, dù cho cô đã chọn Quý Hiểu Đồng, chọn cho mình một con đường tình khác. Thứ hai mình muốn nói về Quý Hiểu Đồng, thật ra ấn tượng ban đầu của mình về anh chàng này cũng không nhiều, đẹp trai, học giỏi, độc miệng, đây gần như là mẫu hình chung của khá nhiều nam chính rồi, không có gì quá đặc sắc. Có những chương truyện mình cảm thấy anh chàng này là một nam phụ thích hợp trong câu chuyện tình thanh mai trúc mã của Dư Phi và Thường Tiếu, một nam phụ đáng yêu. Nhưng bên càng về sau mình càng cảm thấy Thường Tiếu cần một người như Quý Hiểu Đồng ở bên, trái ngược với việc Thường Tiếu tự ti về chiều cao của cô nàng, Quý Hiểu Đồng lại vô cùng yêu vẻ ngoài của bản thân. Anh chàng này tuy giỏi giang thông minh, nhưng lại vô cùng trẻ con, Thường Tiếu cần một mặt trời như anh bên cạnh cô. Mình thích những đoạn anh chàng này suy nghĩ vẫn vơ rồi đỏ mặt, hay những lúc anh lên mặt tỏ ra ta đây đẹp trai. Thật ra đến cuối truyện, mình vẫn không có nhiều ấn tượng lắm về cậu chàng, chỉ cảm thấy đây là một hình mẫu ngạo kiều tiêu chuẩn. Và Dư Phi, người để lại cho mình nhiều ấn tượng nhất. Từ những chương đầu anh xuất hiện mình đã biết anh là nam phụ, là nền của nam chính. Mình từng đoán anh sẽ yêu Thường Tiếu một cách thầm lặng, sẽ bên cạnh cô, cùng cô vượt qua chông gai từ mối tình của Thường Tiếu và Quý Hiểu Đồng như bao nam phụ trong các câu chuyện khác. Nhưng không, anh lại là người làm Thường Tiếu đau khổ nhất. Anh là mối tình đầu của Thường Tiếu, là người anh em cùng cô lớn lên. Anh thông minh, luôn mưu tính trước mọi việc, từng hành đông từng lời nói đều có mục đích. Anh tính toán mọi điều nhưng lại quên mất hay không biết đến sự tự ti của Thường Tiếu, khiến mối tình của họ tan vỡ. Lúc Thường Tiếu đau khổ nhất, anh lại có quyết định ngu ngốc nhất khiến cô rời xa anh mãi mãi. Có lẽ anh cũng là người thiếu cảm giác an toàn, Thường Tiếu chưa bao giờ chủ động nên anh không tin Thường Tiếu yêu anh. Anh lựa chọn thời khắc rời xa cô lúc cô cần anh bên cạnh nhất, thế nên anh vẫn chỉ có thể là nam phụ. Khi đọc câu chuyện này, mình luôn nghĩ nếu Thường Tiếu không yêu Quý Hiểu Đồng, không bước ra khỏi mối tình với Dư Phi, biết đâu ta đã có một kết cục khác. Ở đấy, nam chính là Dư Phi, anh và Thường Tiếu có một mối tình thanh mai trúc mã, qua bao trắc trở chia xa hai người cũng trở về bên nhau. Ở đó Quý Hiểu Đồng sẽ là một nam phụ ngạo kiều luôn bên cạnh chăm sóc Thường Tiếu, đến khi Dư Phi quay về, thì anh sẽ rời đi, nhường chỗ cho hạnh phúc của nhân vật chính. Và ở đấy, Thường Tiếu có lẽ không còn là Thường Tiếu nữa rồi! Mình hy vọng tác giả sẽ viết thêm một phiên ngoại hoặc một câu chuyện khác, mà ở đó Dư Phi sẽ tìm được một hạnh phúc thuộc về riêng anh. Thật ra mình nghĩ chiến thắng lớn nhất của Quý Hiểu Đồng là gia đình anh chấp nhận và tin tưởng vào quyết định của anh. Yêu là chuyện của hai người nhưng cưới là chuyện của hai họ. Gia đình Quý Hiểu Đồng rất đáng yêu. Nhân vật phụ mình thích nhất truyện là cậu của Quý Hiểu Đồng. Đừng hỏi mình tại sao? Thích là thích vậy thôi. Một nhân vật khác cũng làm mình thích không kém là cô nàng thanh mai khác của Dư Phi – mình quên mất tên rồi, người cùng Dư Phi đi du học ấy – cô nàng này rất thông minh, không cần nhiều lời, chỉ một câu đã đánh ngay vào điểm yếu nhất của Thường Tiếu. “Cậu xứng hay mình xứng?” Không hành động nhiều, không nói nhiều, nhưng tổn thương lại rất lớn! Muốn viết dài thêm, mình chưa nói hết cảm xúc đâu nhưng mà thôi khuya rồi, nên dừng ở đây vậy!

LikeLiked by 2 people