Rate this post

Never Let Me Go thuộc nhóm phim khiến người xem ám ảnh day dứt mãi không thôi, cho dù không thể hiện một bi kịch tột cùng hay những đau đớn giằng xé tận tâm can.

Bộ phim tình cảm Never Let Me Go được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nhật Bản Kazuo Ishiguro. Phiên bản tiểu thuyết trước đó đã rất thành công tại nhiều nước trên thế giới. Tuy nhiên khi được chuyển thể thành phim điện ảnh, Never Let Me Go đã được dựng lên một hình hài mới, không dữ dội, đau đớn bằng câu chữ văn học nhưng vẫn giữ nguyên sức lay động, ám ảnh.

Bộ phim đưa người xem lật mở từng lớp ký ức của người phụ nữ tên Kathy H. Kathy cùng với 2 người bạn thân của mình là Ruth và Tommy đã cùng nhau trải qua tuổi thơ êm đềm tại trường nội trú Hailsham trước khi cả 3 nhận thức được sự thật rằng mình và tất cả những đứa trẻ ở đây đều là người nhân bản vô tính. Tại Hailsham, bọn trẻ được chăm sóc và dạy dỗ để đến một độ tuổi nhất định, chúng được phẫu thuật hiến dần nội tạng để sử dụng cho những người hữu tính. Câu chuyện tưởng như nhuốm màu bi kịch này lại diễn ra rất an yên qua những mảnh ký ức chắp nối của Kathy về quãng thời gian đến trường, những câu chuyện về tình bạn, tình yêu như bao cô gái khác.

Ẩn dưới lớp vỏ mềm mại của ký ức là câu chuyện nhân đạo và giá trị tồn tại của con người. Những đứa trẻ ở Hailsham với tương lai ngắn ngủi được định sẵn không bao giờ biết được đường chân trời xa xăm chờ đợi mình đằng sau hàng rào dây kẽm gai chỉ là một nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Ở Hailsham, người ta dạy thực hành cứng nhắc những tình huống cư xử ở thế giới bên ngoài cho bọn trẻ như cách gọi đồ ở quán cà phê, cách trả tiền, cách hỏi đường,… Chúng không có thời gian để tự học những kỹ năng ấy ở cuộc sống thực, người nhân bản thường qua đời sau lần phẫu thuật thứ 3 hoặc thứ 4, khi tuổi đời còn rất trẻ.

Nếu trong phiên bản tiểu thuyết, nhà văn Kazuo đã nhấn chìm độc giả trong một nỗi đau dữ dội và u tối thì với bản phim điện ảnh, tất cả mọi bi kịch lại được diễn ra vô cùng bình thản, dịu dàng. Bộ phim có giọng kể chuyện lững thững, chậm đều như một cơn mưa rơi miên man không để lại cả chút âm thanh.

Phim không đề cập nhiều đến những khía cạnh gai góc của câu chuyện mà thay vào đó tập trung vào các ký ức bình dị và vòng xoay tình cảm của 3 người bạn. Có thể trong góc nhìn của Kathy, những buồn đau được cất đi ở nơi xa nhất, trí nhớ cô chỉ giữ lại phần đẹp đẽ tươi sáng ngắn ngủi trong đời. Thủ pháp kể chuyện monotone đều đều mang một làn sương mịt mờ phủ lên tâm trí của người xem, khiến họ cũng bị kéo xuống một nỗi tuyệt vọng sâu thăm thẳm như chính những nhân vật trong phim.

Never Let Me Go sử dụng hiệu quả cách gợi cảm xúc bằng hình ảnh. Phim có nhiều khung cảnh đẹp như một bức tranh, sự trầm buồn tĩnh tại ẩn chứa trong ánh sáng và cảnh sắc làm dậy lên nỗi man mác nao lòng. Bởi vậy nên khi nhớ lại cảm giác mà bộ phim mang đến, có thể người xem sẽ không nghĩ đến những đoạn thoại hay cảnh cao trào mà chỉ nhớ cánh đồng xám xanh chạy mải miết đến tận chân trời với những ngọn cỏ nghiêng mình theo gió hay bóng cây cổ thụ đứng lặng yên trong ánh chiều bàng bạc mênh mang. Hình ảnh là thứ ngôn ngữ không lời đã kể nhiều hơn bất cứ một lời thoại nào về những cảm giác rã rời, trống trải không cách nào diễn đạt trong phim.

Bổ trợ cho phần hình ảnh nên thơ là âm nhạc da diết, đượm buồn đến từ những bản độc tấu violin rơi lững lờ trong không gian phim hoang hoải. Bản thân violin đã là một nhạc cụ với thanh âm rất buồn, nặng cảm xúc, khi được kết hợp với nhịp phim từ tốn và khung hình man mác của Never Let Me Go bỗng trở thành một tấm màn bao bọc tâm trí người xem trong chính cái không khí đặc và lạnh lẽo của câu chuyện. Không thể không kể đến giai điệu của ca khúc được dùng làm tên tác phẩm: Never let me go. Ca từ giản dị nhưng ngọt ngào và day dứt đã gây nỗi gây ám ảnh về sự khao khát được yêu thương mãnh liệt của Kathy.

Never Let Me Go không phải là một bộ phim tình cảm để xem xong mắt đẫm nước hay trái tim thẫn thờ vì tình yêu, tình yêu trong phim được hiện thân dưới dạng thức khác tựa như gió, vừa vô hình vừa dữ dội mà sự tồn tại của nó vượt lên trên cả nỗi buồn. Trong thâm tâm người xem sẽ tự hỏi, phải chăng cuối cùng thì họ cũng đã bên nhau trong một vòng tay ôm mãi không rời?