Rate this post

Nếu nói về tản văn mình luôn dành sự ngưỡng mộ cho những tác giả Việt. Những sự vật tưởng chừng như vô cùng nhỏ bé nhưng đi vào trang viết lại mang một nét đẹp lạ. Mình nhớ đã từng nghe ở đâu đó rằng “Con người suy cho cùng là động vật gặm nhắm. Họ gặm kí ức, kỉ niệm, lịch sử”. Có lẽ thật là vậy. Thế nên mình tìm được ở những quyển tản văn ấy một điều đẹp đẽ của quá khứ, của xưa cũ, của những phút giây sẽ không bao giờ trở lại.

Xem thêm: TÔI MUỐN YÊU MỘT NGƯỜI, MÀ GIỮA ĐÁM ĐÔNG NGƯỜI ẤY LUÔN NHẬN RA TÔI ĐẦU TIÊN

Ảnh chụp Màn hình 2021 03 02 lúc 5.12.11 CH Review sách Khói sẽ làm mắt tôi cay

Tác giả là người miền Trung, vì vậy có những điều hơi lạ với mình. Ví dụ như dùng phân bò khô để nướng khoai. Chỉ có nướng đúng cái cách ấy khoai mới ngon, mới bốc lên đúng cái vị của xứ sở. Kệ lỡ đọc nên tin đại vậy. Chỉ một việc nướng khoai mà cũng thấy biết bao nhiêu là tâm tình. Nếu mà không yêu thiết tha cái bình dị đời thường ấy thì chắc chắn sẽ không thể gửi gắm vào con chữ như thế. “Tôi sẽ về nhặt lại,một củ khoai còn sót dưới chân cỏ dĩ vãng, một nhúm phân bò khô trong hanh nắng thời gian, một cọng khói ngủ quên trên khung trời cố xứ. Và chắc chắn khói sẽ làm mắt tôi cay”.

Có thể bạn quan tâm: 9 Cuốn sách y học nổi tiếng dễ áp dụng trong cuộc sống

Mình hay tự nhận mình là kẻ nửa mùa. Và trong thương nhớ mình cũng là kẻ như thế. Tuổi thơ mình không có những ngày theo bố đi ra đồng đốt rạ. Không có những chiều khói lam ôm ấp cả trời thương nhớ. Ấy thế mà mình lại thấy khói đẹp. Có bao giờ bạn đứng lại để nghe mùi khói đồng đốt rạ? Chưa đúng hơm? Thử đi. Nhớ một mùi hương thì xác định sẽ nhớ đến hết đời. Thời gian nó xóa được hình dáng, xóa được đau thương, mất mát… nhưng mùi hương thì nó đã trở nên bất tử. Có lẽ với tôi là thế. Mùi hương nó đâu có hình, có dáng, và cũng hổng biết lúc nào đến rồi đi. Dù đến hay đi thì nó vẫn nằm trong miền nhớ đấy thôi. Không chỉ khói khiến mắt tác giả cay mà ít nhất ở một nơi xa có thêm người đang nghe được mùi khói đốt đồng.

Trong cái lãng vãng của khói lúc trời chiều, một cánh bướm lướt qua. Những màu sắc rực rỡ chúng bay từng đôi. Phải chăng đó là bài học của tình yêu thuở đầu đời?

Kế bên là anh chuồn chuồn đơn độc bay là là in bóng mình dưới nước nhìn và ngỡ đó là nàng mình yêu. Có lẽ chỉ trong thơ văn ta mới gặp được một cánh chuồn đơn độc si tình với chính mình. Con người âu cũng thế. Trải qua biết bao nhiêu dặm trường rồi trở về ôm ấp những khoảng trời lặng lẽ và thương chính mình. Có lẽ cánh chuồn ấy không đơn độc chỉ tại nó hông thể hiểu thôi.

Gợi ý: Top 10 Cuốn Sách Phong Thủy Kinh Điển Không Thể Bỏ Qua

Quê hương vẫn ở đấy, có thể thay đổi, đẹp hơn, hiện đại hơn nhưng vẫn sẽ luôn mở rộng vòng tay đón mình về. Mình tin bên cạnh sự thay đổi chóng mặt ấy vẫn có những con người là hiện thân của hồn quê hương xứ sở. Họ vẫn cố gắng góp nhặt từng chút từng chút cho người trở về thấy ấm lòng sau thời gian dài xa cách.

Quyển này mình đọc chậm, rất chậm. Mình sợ hết. Và sau khi đã hoàn thành thì mình lại sợ… Trái tim ta có thật sự đủ lớn để yêu thương quá nhiều?