Rate this post
Ảnh chụp Màn hình 2021 12 09 lúc 1.09.05 CH Review Thế giới anh hùng của bà ngoại

“Tình yêu của bà ngoại là biển xanh, là sâu nặng, là chốn nương tựa không bao giờ biến mất trong những năm tháng khờ khạo và cô đơn”

“Bà ngoại” – danh từ chỉ người đã sinh ra mẹ

“Mẹ” – danh từ chỉ người đã sinh ra tôi

Và bà ngoại, cũng chính là mẹ của tôi. Dù không phải là người mang tôi đến thế giới này, nhưng bà lại người nuôi tôi khôn lớn bằng tất cả tình yêu thương mà bà có.

Năm 4 tuổi, lần đầu tiên cùng bà lên Hà Nội thăm cậu út học đại học,quãng đường xa xôi nhưng tuổi còn bé nên chẳng biết gì. Cậu út dẫn hai bà cháu đi tham quan khắp phố phường, tấm ảnh kỉ niệm bà nắm tay tôi đứng trước lăng Bác nay đã cũ sờn.

Năm 7 tuổi, tôi vui mừng khoe với bà thành tích học tập tốt, nhưng kèm theo đó là tờ giấy báo tiền học kì 2. Bà cười nói “yên tâm, kiểu gì cũng có cách”, chiều hôm đó bà bán đi mái tóc đen dài của mình, vậy là có thêm 50k góp thêm vào khoản học phí.

Năm 10 tuổi, bà cho 10k tự ăn sáng vì bà phải dậy sớm đến bệnh viện đi khám định kỳ. Buổi trưa về nhà liền hỏi bà “Bà không bị đau ở đâu đúng không ạ?”, dì thấy vậy liền trêu “Bà bệnh nặng lắm từ nay phải ăn cơm một mình”. Nghe thấy vậy không biết nước mắt từ đâu ra cứ thế mà chảy xuống khóc huhu. Bà từ đâu đến mắng dì rồi an ủi “Chưa thấy cháu trở thành ca sĩ thì bà sẽ không đi đâu đâu”.

Năm 12 tuổi, bà có một đàn lợn lúc nào cũng đòi ăn, lúc đó nhà bà vẫn còn dùng bếp củi để nấu nướng. Vậy nên tối nào bà cũng đợi đến khi hàng quán đóng cửa, đến đó xin họ thức ăn thừa cho lợn và bã mía đốt cho tiết kiệm. Có một lần, tôi học bài xong từ lâu nhưng mãi chẳng thấy bà về, sốt ruột ngồi trước cửa đợi bà, đợi mãi đợi mãi nước mắt chuẩn bị trào ra thì nhìn thấy bóng bà dắt chiếc xe đạp từ xa, trên tay đang xách túi bim bim loại mà tôi thích.

257549678 3048683222119349 7646713414322024309 n Review Thế giới anh hùng của bà ngoại

Năm 15 tuổi, tôi gửi cho bà xem video văn nghệ của lớp do tôi biểu diễn, tối nào trước khi ngủ bà cũng mở ra nghe rồi khen tấm tắc. Đến bây giờ khi tôi đã 24 tuổi, ipad của bà dù đã đầy dung lượng nhưng đó là video bà không cho ai xóa.

Năm 18 tuổi, sau khi hoàn thành bài thi tốt nghiệp tôi buồn rầu ngồi trước bàn học, bà từ đâu xuất hiện cùng bát chè đậu đỏ nói rằng “Đừng lo, sáng nay đi thi bà đã khấn xin ông ngoại phù hộ rồi. Cùng lắm ở nhà bà nuôi”.

Xem thêm: Review Làm sao để tồn tại giữa thời đại chuộng nhan sắc

Năm 20 tuổi, tôi đặt chuyến xe sớm nhất cho bà lên Hà Nội thăm tôi. Bà dù người nhỏ nhưng thùng đồ bà mang theo 2 người đàn ông bê phải loạng choạng. Miệng trách “Sao bà mang nhiều thế cháu có thiếu gì đâu” nhưng tay lau nhanh giọt nước đọng nơi mí mắt. Một nửa trong thùng đồ là nước bồ kết bà nấu mang từ quê lên vì tôi nói đợt này rụng tóc nhiều quá.

Năm 24 tuổi, cái tuổi mông lung chênh vênh giữa cuộc đời. Nhưng lại chắc chắn về tình cảm mà bà dành cho, chỉ cần gọi điện nghe thấy tiếng “Alo bà đây” như được tiếp thêm 300% năng lượng. 

“Đột nhiên nhận ra, tất thảy ấm áp đẹp đẽ trên thế gian này đang dần tan vào những khoảnh khắc bình thường mà chúng ta không rảnh để bận tâm đến…Chúng ta sẽ quên mất những chuyện vụn vặt, cũng quên mất những thứ mình từng yêu thích như sinh mệnh, nhưng luôn có một người lặng lẽ ghi nhớ giúp chúng ta hết thảy.” Đó chính là bà ngoại!

258774660 3048683235452681 6689439563122102104 n Review Thế giới anh hùng của bà ngoại

Trích “Thế giới anh hùng của bà ngoại – Triệu Đinh”

Trở lại với “Thế giới anh hùng của bà ngoại”, ngay từ khi nhìn thấy tiêu đề và bìa sách cùng dòng trích dẫn đã cho tôi cảm giác gần gũi và thân thương nên không chần chừ mà đặt mua luôn. Về phần nội dung, khi đọc tiêu đề chúng ta đã đoán ngay nhân vật chính là ai, và những câu chuyện của tác giả sẽ đưa chúng ta quay về thế giới bé nhỏ nhưng tràn ngập tình yêu và kỉ niệm về bà ngoại.