Rate this post
Mặt trời vẫn tỏa sáng Mặt trời vẫn tỏa sáng - Anthony Ray Hinton

Tôi có thể nghe thấy tiếng Henry nức nở và trái tim tôi đau nhói. Cuối cùng thì, chẳng có chuyện gì quan trọng hết. Bạn là ai, màu da của bạn như thế nào, bạn đã làm gì, bạn có bày tỏ chút thương xót nào với nạn nhân vào thời khắc bạn giết chết họ không – chẳng quan trọng. Không có quá khứ và tương lai trong dãy tù. Chúng tôi chỉ có thời khắc chúng tôi thuộc về và khi bạn cố gắng sống sót từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác, chẳng có chỗ để tận hưởng sự phán xét. Henry là bạn tôi. Điều đó chẳng có gì phức tạp. Tôi thể hiện sự xót thương với cậu ấy bởi đó là cách tôi được nuôi dạy. Đó là cách tôi có thể ngả đầu xuống vào ban đêm trong cái địa ngục này và cảm giác mình có thể vượt qua thêm một ngày nữa. Một tiếng cười ở đây và ở kia. Một bàn tay giúp đỡ. Tình bạn. Sự trắc ẩn cho một đồng loại đang đau khổ. Tôi sẽ luôn giữ nhân tính của mình. Tôi sẽ không để họ tước đoạt điều đó từ tôi, dù thế nào chăng nữa.

Vài phút trước nửa đêm ngày 5 tháng 6, tôi đứng cạnh cửa phòng giam. Tôi cởi giày ra rồi bắt đầu đập mạnh lên chấn song và dây cáp. Tôi muốn Henry nghe thấy tôi. Tôi muốn anh ấy biết anh ấy không đơn độc. Tôi biết lúc nào họ cạo đầu anh ấy và tôi nghe thấy tiếng máy phát điện được kích hoạt. Tôi đập mạnh hơn giống như mọi gã trên dưới dãy tôi và tất cả các dãy cũng đang làm. Chúng tôi đập trên chấn song cho Henry Hays.

(Trích Mặt trời vẫn tỏa sáng – Anthony Ray Hinton)

Trích đoạn này cho mình khá nhiều cảm xúc xuyên suốt hành trình đi tìm lẽ phải của Ray.
Henry là tử tù da trắng đầu tiên bị xử tội chết vì đã giết một cậu bé da màu, điều đó cho thấy nạn phân biệt chủng tộc cũng dần có tiến triển, và như Ray nói, cái chết của Henry giống như một lời thị uy, một lời khẳng định đầu tiên về việc có người đã bắt đầu đứng ra bảo vệ nhân quyền cho người da màu và chống lại nạn phân biệt chủng tộc.