Rate this post

“Nếu như có thể mở lòng, điều đó thật tốt biết bao

Những cũng có những điều có lẽ đừng bao giờ nên biết.”

Câu chuyện tình đắng cay ngọt ngào trong bảy năm giữa Ryota Hayama và Koharu Uemura từ ngày đầu tiên hẹn hò cho đến ngày họ kết hôn. Đều là học sinh trung học nhưng tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu Ryota là chàng trai trầm tính, gần như thờ ơ với mọi thứ xung quanh thì Koharu lại là cô gái thẳng thắn và tràn đầy năng lượng. Kể từ ngày hợp sức trong thử thách nhảy bao gạo, họ bắt đầu quen nhau. Họ hẹn hò ở quán ăn nhanh, nhận ra đã phải lòng đối phương ở một quán ăn gia đình và hẹn ước tình yêu bên bàn ăn với những bữa cơm bình dị mà ấm cúng.

Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi
Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi

Cuốn sách phác họa nên bức tranh tình yêu hết sức giản đơn, giản đơn tới mức mộc mạc và gần như là thô sơ. Ở Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi, đó sẽ không còn là những câu chuyện tiếp nối ngày qua ngày nữa. Thay vào đó, Maiko Seo lựa chọn phác họa nên 4 mảnh ghép của bức tranh tổng thể của tình yêu mà ở đó có những gam màu trong trẻo và thuần khiết của tuổi trẻ, có những phút chóng vánh của cơn mưa rào mùa hạ với những rung động đầu tiên và hơn hết cũng có cả những phút giây sâu lắng mà không kém phần u buồn của những cơn sóng gió.

Chỉ vỏn vẹn 240 trang bao gồm 4 chương như 4 mùa luân chuyển: xuân, hạ, thu, đông sẽ đưa câu chuyện tình yêu đi qua tất cả những giai đoạn và cung bậc cảm xúc để đến với thứ mà người ta vẫn gọi là “true love” – tình yêu đích thực.

Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi là một bức tranh đẹp, một khúc nhạc êm êm vào buổi chiều nắng nhạt có những cánh hoa anh đào chao lượn trong tiếng nói cười. Ở đó chứa đựng nhưng thanh âm trong trẻo của tuổi thanh xuân có ngập ngừng, có ngốc nghếch, tràn đầy mơ tưởng đan xen với đau buồn, cả ích kỷ lẫn thấu hiểu cùng hòa quyện để trưởng thành. Thật may vì đến cuối cùng chẳng điều gì lỡ dở, chẳng có ai lỗi hẹn với định mệnh của đời mình. Tôi đã nghĩ khi bộ phim khép lại rằng, yêu có thể mặn nồng, rạo rực nhưng yêu luôn là chốc lát, thương mới là cả một đời, là thứ có thể khiến hai người xa lạ thậm chí đối lập nhau vai kề vai đến cuối bến đỗ hạnh phúc – điểm cuối của tình yêu.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *