Rate this post

Mùa hè 13 năm về trước khi tôi còn là cô sinh viên năm thứ 2, tôi quyết định không về quê mà ở lại làm thêm để vừa kiếm tiền tự lo cho mình vừa có thể phụ giúp bố mẹ. Vì hình thức tầm thường và trí thông minh có hạn nên sau 1 hồi vật vã tìm việc cuối cùng tôi cũng được nhận vào làm chân bưng bê tổng hợp tại quán cafe Cây Dừa đối diện Học viện an ninh nhân dân với mức lương 900k/ tháng cho 12 tiếng đồng hồ lao động quần quật phá sức của mình.

Sở dĩ tôi gọi công việc của mình là bưng bê tổng hợp bởi lẽ quán chỉ có mình tôi là nhân viên vì thế tôi phải kiêm nhiệm rất nhiều từ A đến Z các công việc như order đồ uống, pha chế, phục vụ, lau dọn, đánh wc, thu tiền đến đổ rác hay hùng hục vừa bê & trông những chiếc xe nặng gấp đôi mình… Nói chung là một ngày của tôi khá bận rộn, quay cuồng và mệt mỏi, nhiều lúc muốn nghỉ quách đi cho nhàn thân nhưng vì miếng cơm manh áo mà tôi luôn tự nhủ là cố gắng lên, đợi có lương thì dán hết tiền lên tường, tiêu bao nhiêu bóc xuống bấy nhiêu như hái lá nó mới phiêu.

Thực ra nói vui vậy thôi chứ tôi cũng chả bao giờ thực hiện ý nghĩ điên rồ đó của mình cả. Nguyên nhân khiến tôi luôn cố gắng đến làm việc ở đó lại là vì một người đàn ông.

Người đàn ông này cao hơn tôi, ăn mặc theo cách nói hài hước và lạc quan thì gọi là rất style: quanh năm áo khoác cáu bẩn rách rưới, quần ống thấp ống cao, dép đi trái cái nọ cái kia, tóc xoăn dài bết lại chắc mấy năm không gội, và người vừa đen vừa bốc mùi, tôi nghĩ thời gian không tắm cũng tương đương với khoảng thời gian không gội đầu là cái chắc. Người đàn ông ấy có gương mặt mà tôi chẳng thể đoán đc tuổi nhưng vẻ ngô nghê của một người bị gọi là điên và ngoại hình xấu xí bẩn thỉu thì đều khiến hầu hết mọi người gặp là xa lánh chứ đừng nói đến gần nhưng với tôi lại có sự thu hút đặc biệt, và tôi gọi người đó là CHÚ.

Tôi thương chú, thương cho thân phận mà mẹ tôi hay bảo là “bị giời đày” cứ ngô nghê sống lay lắt bên đời không kẻ thân người thích như thế. Vì để ý đến chú nên tôi nắm rất rõ lịch trình của chú, trưa nào tầm 11-12h chú cũng đi từ mạn Nguyễn Trãi chạy dọc đến Trần Phú và dừng chân tại vỉa hè có hàng cây xà cừ tỏa bóng mát cạnh quán tôi làm với 1 chiếc thìa inox trên tay.

Chú ngồi đó đợi 1 lúc thì hàng cơm bình dân bên cạnh sẽ có 1 người xách cho 1 túi cơm có thể là thừa có thể là mới để tự xúc ăn. Dĩ nhiên cũng có hôm chú đến muộn và chẳng còn gì cả nên đành lầm lũi quay đầu. 

Vì miếng cơm của chú thất thường nên tôi nảy ra ý định là nhường cơm cho chú. Vậy là từ đó mặc dù chú không biết nhưng trưa nào cũng có 1 con bé mong ngóng đợi để đưa cơm cho chú, thấy bóng dáng chú từ xa là dù đang làm gì cũng quýnh quáng cong đít chạy vào lấy hộp cơm đưa cho chú bằng 2 tay, chú nhìn tôi vui mừng đón lấy còn tôi nhìn chú đầy cảm thông trìu mến (tuyệt nhiên không một lời nào được thốt ra nhưng ánh mắt đã diễn tả tất cả). Hôm nào cơm ngon thì chú ăn hết còn hôm nào không hợp khẩu vị thì chú ăn ít rồi ném bỏ nhưng trong lòng tôi vẫn rất vui. Vui vì vừa giúp chú đc phần nào vừa hạnh phúc vì khoảng thời gian hàng ngày khi chuẩn bị hộp và cơm tôi luôn gửi cả tấm lòng mình vào đó rất rất nhiều.

sach Chú Điên Năm Đó Bây Giờ Về Đâu
Ảnh: Nguồn Internet

Thế rồi 2 tháng hè trôi qua vì học hành tôi dừng công việc và từ đó tôi cũng không còn cơ hội gặp lại chú dù là vô tình hay cố ý đi dọc con đường ấy. Tôi không rõ chú còn bệnh tình không, có được ăn uống ngủ nghỉ thoải mái không nhưng trong nhật ký của mình ngày đó tôi đã viết rằng “Cầu mong cho chú điên không còn điên nữa, ước gì chú gặp lại gia đình để bệnh tình được chữa trị hoặc ít ra chú hết thời gian bị giời đày đi để có thể trở về cuộc sống thường nhật”… 

Giai đoạn sống nhiệt thành vì một người bị xã hội bỏ quên đó của tôi đã gần 1 thập niên trôi qua rồi, nhiều khi nghĩ lại đúng là nhanh như một cái chớp mắt. Dù hiện tại cuộc đời xô đẩy bắt tôi phải trải qua nhiều khó khăn biến cố và thử thách khiến tâm hồn bao phen bị xáo trộn nhưng trong lòng vẫn luôn day dứt 1 điều “không biết chú điên của tôi đi về đâu, còn sống hay đã mất nữa”. Tôi chỉ ước rằng nếu còn sống mong chú hết bệnh và tìm đc gia đình của mình, còn nếu chú đã chết thì sẽ bình yên và được siêu thoát. Tấm lòng của tôi dành cho chú thực sự không bao giờ chú biết và hiểu được nhưng làm được việc gì đó ý nghĩa luôn khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Tuy xã hội ngày nay tha hóa với tốt xấu thật giả lẫn lộn làm lòng tốt trở nên tiết kiệm hơn nhưng tôi tin rằng nó vẫn luôn được nhân rộng theo nhiều cách. Đâu đó trên thế giới này vẫn có người không quen biết luôn cầu nguyện cho ta, vì thế đừng sống đạp lên mọi thứ để trở thành ông nọ bà kia hay tồn tại không lòng trắc ẩn thật phí một đời, chi bằng hãy trao đi tấm lòng để được nhận lại những niềm vui nho nhỏ cho riêng mình.

Nguồn: Sachvui.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *